Chương 42

Hắc Nguyệt Quang Cô Mất Trí Nhớ Rồi

Đường Mật 04-05-2025 23:12:05

Vì không rõ chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt người đàn ông vô thức lộ ra vẻ lạnh nhạt, xa cách như thể muốn từ chối người lạ ngoài nghìn dặm. Nhưng ngay khi nhìn rõ người phía sau, đôi mày hắn không tự giác giãn ra, ánh mắt kinh ngạc. "Đường Trừng? Em sao lại ở đây?" "Giang lão sư, bất ngờ chưa?" Cô gái đứng ngay trước mặt hắn, mặc một chiếc váy bò màu xanh nhạt, cười tươi như hoa dưới ánh đèn. "Nếu em nói em thật ra lén theo dõi anh đến đây, anh có giận không? Thôi đùa đấy. Em tới 'Say Mê' này là để bàn về gameshow." "Ngoài ra, đây là quản lý của em – Triệu Tiểu Hàm." Đường Trừng nghiêng người giới thiệu, bên cạnh cô là một cô gái ánh mắt lấp lánh kích động. "Chào cô." Giang Kỳ lịch sự đưa tay ra. "Chào... chào anh!" Triệu Tiểu Hàm run run bắt tay với hắn. Thật ra trong lòng cô ấy đã gào thét: Cái gì gọi là nhân duyên trời định? Đây chính là! Cùng Đường Trừng tỷ ra ngoài nhận việc, lại có thể tình cờ gặp Giang Kỳ! Cô thấy rõ mồn một ban nãy khi Giang Kỳ chưa biết người đến là ai, sắc mặt còn lạnh tanh. Nhưng khi thấy là Đường Trừng, cả người lập tức dịu lại. Là một fan hăng của CP Tề Chanh, Triệu Tiểu Hàm thầm gào lên: Đến lúc rồi! Thật sự đến lúc rồi! "Gameshow?" Chào hỏi xong, Giang Kỳ chủ động hỏi lại. "Đúng rồi, một show tuyển diễn viên. 'Quyến Luyến Đồng Hành' trạm hai tuần sau mới quay lại. Thời gian rảnh không nên lãng phí, nên em ký một kỳ gameshow khác, ngày mai bắt đầu quay rồi, vừa hay có thể góp chút độ hot." Lại là gameshow... Giang Kỳ hơi cau mày. "Là chương trình gì?" "'Diễn Cùng Đạo', là một chương trình tuyển chọn diễn viên kết hợp với đạo diễn mới, đang rất hot trên mạng. Dù sao cũng có đạo diễn nổi tiếng trực tiếp chỉ dạy, em thấy cũng đáng để thử." Đôi mắt Đường Trừng sáng rực lên khi nói đến công việc. Đúng lúc đó, từ đầu hành lang bỗng vang lên tiếng ồn ào. Đường Trừng lập tức đeo khẩu trang, nói nhỏ: "Có người tới rồi, chúng ta tuy trong show không có gì, nhưng nếu bị người ngoài bắt gặp lúc ở riêng thì chỉ sợ Giang lão sư anh có miệng cũng khó giải thích. Vậy nên... em đi trước nhé?" Cô giơ tay làm động tác tạm biệt. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Đường Trừng không đợi Giang Kỳ phản ứng, đã kéo Triệu Tiểu Hàm đi mất. Nhìn theo bóng dáng cô khuất sau khúc rẽ, Giang Kỳ vốn định gọi, nhưng lại phát hiện mình chẳng có lý do gì để giữ cô lại. Ngay lúc Đường Trừng quay đầu lại vẫy tay, khóe môi hắn khẽ cong lên, một độ cong rất mờ nhưng chân thật. Chỉ là... cái chương trình kia... Quay lại phòng VIP, Giang Kỳ thấy Trình Cao Dương cùng đám bạn đang vẽ râu lên mặt La Duệ rồi còn chụp ảnh đăng vòng bạn bè. Giang Kỳ: "..." Hắn vừa ngồi xuống lại, chờ lúc Trình Cao Dương đang cười phớ lớ, liền kéo sang một bên. "Lão Dương, cái gameshow vừa nãy gọi điện cho cậu... là chương trình diễn viên à?" "Ừ đúng rồi, sao thế?" "Tên là gì?" "Diễn Cùng Đạo." Giang Kỳ: "..." "Sao tự dưng hỏi cái đó?" Trình Cao Dương nghi hoặc. Giang Kỳ: "..." "Không có gì, chỉ là tiện miệng hỏi thôi." "Tiện miệng? Cậu từ khi nào rảnh tới mức tiện miệng hỏi về gameshow? Không phải cậu đột nhiên hứng thú với chương trình đó chứ? Đừng hù tôi! Tôi mới lịch sự từ chối người ta, giờ quay sang muốn tham gia, chẳng khác gì bảo tôi chơi xấu!" Giang Kỳ: "..." "Thật sự chỉ hỏi cho biết thôi." Giang Kỳ nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ. Thấy thế, Trình Cao Dương bán tín bán nghi, lại quay về chơi tiếp trò của mình. Giang Kỳ khẽ rũ mi, ánh mắt tối đi. Một cái Quyến Luyến Đồng Hành đã đủ khiến người ta chú ý. Đường Trừng vẫn chưa tỏ ra phản cảm. Nhưng nếu hắn lại tham gia thêm Diễn Cùng Đạo, đối phương kiểu gì cũng nghi ngờ hắn đang cố ý tiếp cận. Mặc dù bây giờ thái độ của Đường Trừng với hắn đã khác xưa, tốt hơn nhiều... nhưng Giang Kỳ vẫn quyết định không nên mạo hiểm. Nghĩ vậy, hắn thở dài một hơi, cất điện thoại vào túi áo khoác, đứng dậy, vỗ vai Trình Cao Dương. "Được rồi, cũng khuya rồi. Lão Dương, về thôi." "Về á?" Trình Cao Dương kinh ngạc: "Mới 9 giờ, tụi mình mới vừa khởi động mà ông già!" "Ừ, cậu chơi tiếp đi. Tôi về trước." Giang Kỳ cầm lấy áo khoác, lập tức rời khỏi. Vừa thấy hắn chuẩn bị đi thật, Trình Cao Dương vội gỡ miếng giấy đang dán trên mặt xuống. "Ê ê, đợi tôi chút!" Trong đám người đó, trừ La Duệ đã say mềm, mấy người còn lại cũng chưa uống đến mức mất lý trí. Thấy Lục Vọng Phong ra dấu OK, Trình Cao Dương lập tức đuổi theo Giang Kỳ. Cuối cùng, trong tích tắc thang máy sắp đóng lại, hắn ta kịp chen vào. "Sao về gấp vậy? Cậu đi rồi, tôi ở lại cũng chán, về chung đi." Trình Cao Dương rất biết điều. 9 giờ tối thật sự là thời điểm giới trẻ mới bắt đầu vui chơi. Xe này nối xe khác lướt đến Say Mê. Chiếc xe màu đen chở Giang Kỳ và Trình Cao Dương vừa ra đến bãi đỗ liền bị kẹt ở cổng, không thể nhúc nhích. Trong xe, Trình Cao Dương vẫn thao thao bất tuyệt kể chuyện tình éo le của La Duệ. Giang Kỳ đặt tay lên vô lăng, mắt dõi thẳng về phía trước, chẳng rõ là đang nghe hay không. Đúng lúc ấy, ánh mắt hắn bất chợt dừng lại ở một cô gái mặc váy bò màu lam, đeo khẩu trang đang đứng bên đường. Hắn nhìn thấy cô gái ấy tiễn một cô gái mặc áo len vàng lên taxi, rồi quay đầu lại phất tay với chiếc xe đôi mắt lộ ra sau lớp khẩu trang sáng rực như sao trời.