Nghe vậy, Giang Kỳ cúi đầu nhìn tấm ảnh trên tay Đường Trừng đúng là khoảnh khắc vừa nãy hắn quay đầu lại.
Chỉ là không hiểu do góc chụp hay gì mà trong ảnh, hai mắt hắn... bên to bên nhỏ, ánh nhìn còn hơi ngơ ngác, hoàn toàn không có chút khí chất nào cả!
Nhíu mày, Giang Kỳ vươn tay định giật lấy tấm ảnh. Nhưng không ngờ tay hắn vừa động, Đường Trừng đã nhanh tay rút về, rõ ràng như thể sớm đoán được chiêu này của hắn.
"Thầy Giang, anh không có đạo đức nghề nghiệp gì cả! Đang yên đang lành, sao tự nhiên giơ tay đoạt ảnh chứ?" – Đường Trừng lên tiếng tố cáo.
"Tấm này xấu quá, phải tịch thu."
"Xấu cái gì mà xấu? Rõ đẹp còn gì, gu thẩm mỹ của anh bị sao thế?"
"Anh nói không đẹp là không đẹp, đưa đây."
"Không!"
Đường Trừng lập tức giơ cao tay, nhất quyết không đưa.
"Nghe lời, cho anh."
"Không đời nào!"
"Đường Trừng..."
"A!"
Một tiếng kêu nho nhỏ vang lên, khiến mọi người trong xe vốn đã nghe họ chí chóe cả đoạn đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy...
Cả người Đường Trừng ngã về phía hàng ghế sau, tay vẫn còn giơ tấm ảnh Giang Kỳ lên cao.
Còn Giang Kỳ thì một tay chống lên lưng ghế bên cạnh, tay còn lại nắm lấy vai cô, không để cô ngã hẳn xuống.
Mọi người trong xe: "..."
Làn đạn vốn đang ầm ĩ: "..."
Vài giây im lặng sau đó, giọng nói đầy cảm khái của Triệu Sanh Sanh vang lên.
"Ờ... chúng ta có cần chủ động né ra không?"
Giang Kỳ, Đường Trừng: "..."
Những người khác: "..."
Làn đạn: "..."
Hai người nhanh chóng ngồi thẳng dậy lại vào chỗ cũ. Giang Kỳ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Đường Trừng thì cúi đầu giả vờ bình tĩnh, tay vẫn nắm chặt tấm ảnh trong tay.
"Ê ê ê, không phải tôi nhiều chuyện đâu, nhưng hai đồng chí đặc biệt có thể chú ý giữ ý một chút không? Hai người như vậy không nể mặt ai hết, ít nhiều cũng làm người ta cảm thấy mình thừa thãi đấy."
Mạc Thiếu Tôn chống một tay lên lưng ghế trước, vừa hóng hớt vừa không quên đổ thêm dầu vào lửa.
Nghe vậy, Giang Kỳ ngẩng đầu, liếc hắn một cái sắc lạnh.
Chỉ một ánh mắt đó thôi đã khiến Mạc Thiếu Tôn lập tức nhớ lại mấy ngày nay bị "chưởng môn Giang" đè đầu trị vì như nào.
Hắn ta ho nhẹ một tiếng, đưa tay giả vờ kéo khoá miệng mình lên.
Không thể đùa với người này. Tôi im! Tôi không nói nữa!
Có gì ghê gớm chứ, hừ!
Một bên khác, Thịnh Dặc cúi mắt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Hi Bội Bội nhìn thấy thì tức đến nghiến răng, hậm hực quay đầu nhìn Đường Trừng. Nếu không phải vì hôm đó dỗi hờn vô lý, thì người ghép đôi với Thịnh Dặc bây giờ đáng lẽ là cô mới đúng...
Còn Âu Lê, ánh mắt cô ta khẽ chớp hai cái, móng tay hơi khứa vào lòng bàn tay.
Mẹ nó, cô thật sự bị loại tuyến mười tám đá văng xuống hố rồi. Quá mất mặt!
Bầu không khí trong xe thoáng chốc trở nên im lặng. Không ai dám lên tiếng trêu ghẹo nữa, chỉ có đạo diễn Tuân và ê kíp ngồi nhìn nhau trao đổi ánh mắt lén lút.
Trong khi đó, phòng livestream của Giang Kỳ và Đường Trừng lại một lần nữa nổ tung.
"Cô ấy giỏi thật, trời ơi cô ấy thật sự quá giỏi luôn! Mẹ ơi, cô ấy đúng là cao thủ câu người!"
"Cái gì vậy trời? Chưa tới địa điểm hẹn hò mà đã ra hiện trường ngược cẩu thế này rồi à? Các em ơi, chờ chút được không?"
"Nôn quá, Đường Tiên Nhi cái con hồ ly này, thật biết quyến rũ. Chiêu trò thì nhiều vô số, bảo sao đến cả chồng tao còn không chịu nổi!"
"Đừng nói Giang Kỳ thật sự bị cô ta câu rồi đấy chứ? Mọi người có nhận ra không, từ lúc vào chương trình đến giờ, trạng thái của anh ấy hoàn toàn khác trước!"
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào."
"Nếu hai người họ đến với nhau thật, tôi... tôi chỉ biết ô ô ô ô!"
"Đường Tiên Nhi có gì cứ nhằm vào tôi này, tha cho chồng tôi đi được không?"
"Bình luận phía trước định làm tôi cười chết à? Cười xong rồi thì nhớ thắp hương cho tôi nhé!"...
Trong làn sóng bình luận hỗn loạn đó, xe buýt đã đến nơi.
Tiếp theo, bốn tổ khách mời phải tách nhau ra để đến các địa điểm hẹn hò riêng biệt.
Đi theo một con đường lát đá xuống dốc, chẳng mấy chốc, Giang Kỳ và Đường Trừng đã đến điểm tập trung cho trò chơi mạo hiểm. Nơi đó lúc này đã có không ít người tụ tập — hẳn là các du khách đến đây leo núi theo nhóm.
Từ xa nhìn lại, toàn người trẻ tuổi, mặc đồng phục giống nhau, nhìn sơ qua có vẻ là sinh viên đại học đi chơi tập thể.
Ban đầu, khi Giang Kỳ còn chưa đến gần thì không sao. Nhưng vừa xuất hiện, nhóm sinh viên vốn đang ríu rít bàn chuyện trò chơi bỗng hóa đá từng người một.
Vài giây sau, tiếng hét chói tai lập tức vang lên không dứt.
"Giang Kỳ! Là Giang Kỳ kìa! A a a a a a mẹ ơi, con thấy Giang Kỳ ngoài đời thật rồi!"
"Giang Kỳ! Em là fan của anh từ bộ Thiếu Niên A Phi đầu tiên luôn á!"
"Giang Kỳ!"
"Giang Kỳ!"
Tiếng gọi ngày càng lớn. Đám đông xôn xao khiến Đường Trừng bị đẩy tách khỏi Giang Kỳ.
Qua hàng người, Giang Kỳ vội vàng quay đầu nhìn cô. Thấy Đường Trừng đứng dưới mái hiên gần đó, vẫn bình tĩnh mỉm cười nhìn mình, hắn mới yên tâm thở phào.
Sự nhiệt tình của fan vượt xa dự tính của đạo diễn Tuân và ê kíp. Phải mất một lúc lâu, sau khi Giang Kỳ ký tên cho cả đám sinh viên xong, hắn mới được nhân viên dìu trở lại bên cạnh Đường Trừng.
"Thầy Giang nổi quá ha."
Đường Trừng bật cười trêu chọc.
Nghe vậy, Giang Kỳ thoáng sững người, sau đó cũng khẽ bật cười.
"Ô ô ô, tôi cũng muốn chữ ký của anh! Tôi thích ảnh lâu rồi! Ghen tị với mấy bạn fan được gặp ảnh ngoài đời quá đi mất! Có ai biết điểm đến tiếp theo của chương trình Quyến Luyến Đồng Hành không? Tôi muốn đến gặp anh ấy!"
"Muốn biết! Muốn biết!"
"Chỉ mình tôi để ý à? Lúc Đường Trừng bị đẩy ra, Giang Kỳ lập tức quay đầu tìm cô, thấy cô bình an rồi mới bắt đầu ký tên đó! CP Tề Chanh là thật rồi đúng không?"
"Bình luận phía trước, miệng bạn đúng là có ánh sáng!"
Dù là đang quay show, nhưng chơi mấy trò mạo hiểm này vẫn phải xếp hàng. Nhóm sinh viên kia cũng không đông lắm, chừng hai, ba chục người gì đó...