Đường Trừng và Giang Kỳ xếp hàng ở gần cuối cùng, sau khi chờ khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt họ.
Nghe nhân viên chương trình giới thiệu, toàn bộ hành trình trượt nước lần này, bao gồm cả phần "đại chiến nước", sẽ mất khoảng hai tiếng rưỡi.
Nghe đến đó, Giang Kỳ lập tức nhíu mày, rồi quay đầu đánh giá một lượt trang phục của Đường Trừng, sơ mi trắng phối với quần jean.
Trầm ngâm một lúc, hắn không nói không rằng liền cởi áo khoác đen của mình ra, đưa cho cô.
Đường Trừng: "?"
"Mặc vào đi. Lát nữa còn đánh trận nước, quần áo của em..."
Nghe vậy, Đường Trừng cúi đầu nhìn xuống áo sơ mi trắng mà thấm nước thì...
Cô ngẩng đầu, vươn tay nhận lấy áo khoác của Giang Kỳ. Còn chưa kịp nói lời cảm ơn, một người phụ nữ trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi đứng gần đó — có vẻ là chủ cửa hàng bán túi chống thấm lập tức cười toáng lên:
"Cô gái à, bạn trai cô chu đáo quá trời luôn đó nha!"
Đường Trừng: "..."
Giang Kỳ: "..."
Làn đạn: "..."
"Trời ơi, đâm trúng tim luôn rồi bà ơi!"
"Cô ấy mới không phải bạn gái của Giang Kỳ đâu, tôi mới là!!!"
Đường Trừng gọi một tiếng "chị" thân mật, khiến chủ quán cười càng tươi hơn
"Chị hiểu nhầm rồi. Bọn em đang quay show thôi. Anh ấy không phải bạn trai em, là cộng sự ạ."
"Vậy sao? Nhưng chị thấy hai đứa có tướng phu thê ghê đó! Còn tưởng là người yêu chứ. Em gái à, gặp được người đàn ông tốt thì phải biết nắm chặt. Đừng để tuột mất rồi sau này hối hận cũng không kịp đâu."
Chủ quán vừa nói vừa chân thành khuyên bảo.
"Dạ vâng, cảm ơn chị đã quan tâm!"
Đường Trừng cười tươi, gật đầu đáp lễ.
Một bên, khi nghe ba chữ "tướng phu thê", ánh mắt Giang Kỳ khẽ lay động, khóe môi cũng nhẹ nhàng cong lên.
Sau khi khoác áo Giang Kỳ, cả hai bắt đầu mặc đồ bảo hộ: mũ bảo hiểm chống nước, áo phao cứu sinh, ủng chuyên dụng, thậm chí còn được phát một chậu nhựa dùng để "đánh trận nước".
Khi Đường Trừng mặc xong áo phao, cả người trông "mũm mĩm" hẳn lên. Giang Kỳ khẽ động trong lòng, bèn gọi một tiếng.
"Đường Trừng."
Cô đang cúi đầu loay hoay chỉnh dây áo phao, nghe thấy giọng hắn thì lập tức ngẩng lên.
Giang Kỳ giơ máy Polaroid lên, hướng về phía cô.
Đường Trừng lập tức điều chỉnh nét mặt, giơ tay làm dáng chữ V siêu đáng yêu.
Tách!
Cô nhanh chóng bước đến bên Giang Kỳ, vừa đợi ảnh hiện lên, vừa đắc ý chọc hắn.
"Thấy chưa? So với anh, em hào phóng hơn nhiều! Dĩ nhiên rồi, vì em thiên phú mỹ nữ, không sợ góc chết nào hết!"
Giang Kỳ: "..."
"À há, hiện rồi hiện rồi! Chụp cũng đẹp phết đó chứ, thầy Giang chụp ảnh cũng có nghề nha!"
Đường Trừng cười tít mắt, không quên khen hắn.
Nghe vậy, khóe môi Giang Kỳ hơi cong lên.
Như sực nhớ ra điều gì, hắn tiến lên giúp cô chỉnh lại áo phao.
"Nút này chắc là buộc chặt rồi chứ?"
"Thầy cũng để em xem thử của anh nào... Ừm, tốt đấy, mỗi cái nút đều được buộc rất chắc chắn!"
Cô giơ ngón cái lên khen ngợi.
Khóe môi Giang Kỳ lại cong cao thêm chút nữa.
"Trời ơi cái không khí này là sao vậy? Nếu không biết rõ anh ấy là chồng tôi, tôi còn tưởng hai người họ thật sự là một đôi rồi đó!"
"So với ba đội còn lại, hai người họ phối hợp quá tự nhiên luôn. Ai bảo trước đây Giang Kỳ không biết diễn tình cảm? Tôi thấy anh ấy nhập vai giỏi ghê mà!"
"Tôi thề luôn tôi là người trung lập, nhưng linh hồn CP trong tôi đang gào rú! Hai người họ hợp quá!"
Vì một đoạn tương tác tự nhiên như thế, lượng fan ghép đôi của Giang Kỳ và Đường Trừng đột ngột tăng vọt.
Lúc này, màn hình livestream chuyển sang cảnh hai người chuẩn bị lên thuyền bắt đầu cuộc phiêu lưu.
Sau khi ngồi vào chiếc thuyền trượt nước lắc lư nhẹ, Giang Kỳ nghiêm túc nhìn Đường Trừng bên cạnh. Dù cô không lộ vẻ gì là sợ hãi, hắn vẫn cẩn thận dặn dò trước.
"Lát nữa khi chơi, nhớ cẩn thận đừng để ngã xuống nước. Mà nếu lỡ ngã, cũng đừng sợ anh hứa sẽ bảo vệ em!"
Nghe lời dặn như thể lời thề ấy, Đường Trừng lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt sáng lên, rồi gật đầu thật mạnh.
"Vâng, em tin anh!"
Chiếc thuyền bắt đầu lướt đi. Đoạn đầu khoảng mười mấy mét khá bằng phẳng, chỉ lắc nhẹ theo dòng nước trôi.
Dòng chảy càng lúc càng mạnh, chẳng mấy chốc, họ đã gặp con dốc đầu tiên.
Dòng nước xiết ập xuống, tiếng la hét vang dội cả góc núi.
Cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến Đường Trừng cũng không nhịn được mà hét theo.
Nước bắn tung tóe, tạt khắp khoang thuyền.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, Đường Trừng cảm nhận được có người nắm lấy tay mình.
Cô liền nắm lại theo bản năng, đồng thời môi cũng cong lên theo nhịp tim đập.
Nếu nói đoạn trượt đầu tiên là màn dạo đầu khiến cả nhóm phấn khích, thì không lâu sau đó trận chiến nước bắt đầu, đã khiến mọi người rơi vào cơn "điên loạn" thật sự.
Mấy sinh viên kia, mới nãy còn gọi Giang Kỳ là "idol em yêu", giờ thì tay cầm chậu nước ném thẳng vào người hắn không thương tiếc.
Trời ơi, plastic fan (fan giả) là đây chứ đâu!
Nước xối tới tấp, Đường Trừng toàn thân ướt như chuột lột, tóc dính bết hết cả vào mặt, mệt rã rời, đến cả giọng nói cũng bắt đầu khàn đặc.
Giang Kỳ cũng không khá hơn, cả người như con gà rơi vào nồi lẩu.
Thấy vậy, Đường Trừng không chút thương xót cười to vào mặt hắn.
Giang Kỳ vung tay hắt nguyên vốc nước lên mặt cô.
"Giang Kỳ!"
Đường Trừng tức tối hét lớn.
Sau trận chiến nước kịch liệt, tiếp theo là những đợt đổ dốc liên tiếp, tiếng hét lại vang lên rền rĩ.
Sau hai tiếng trượt nước liên tục, Đường Trừng đã hoàn toàn kiệt sức. Chính vì thế, khi chiếc thuyền phía sau bất ngờ đụng mạnh vào thuyền cô, Đường Trừng không kịp trụ vững, bị hất văng luôn xuống nước.
Cùng lúc đó, Giang Kỳ vừa mới bước lên bờ, đang định quay lại kéo cô, thì nghe tiếng hô hoán phía sau hắn lập tức quay đầu lại...