Chương 29

Hắc Nguyệt Quang Cô Mất Trí Nhớ Rồi

Đường Mật 04-05-2025 23:12:05

"Giang... Giang lão sư?" Triệu Sanh Sanh dè dặt lên tiếng, nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt dè chừng. Giang Kỳ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt phẳng lặng, chẳng chút gợn sóng. "Hay là... chúng ta... bắt đầu đi bộ?" Triệu Sanh Sanh thật sự muốn tự tát mình một cái. Cô vừa nói cái gì vậy? Không ngờ Giang Kỳ lại hơi gật đầu, rồi không nói thêm lời nào, xoay người bước đi. Cô vội vàng đuổi theo. Đi được một đoạn, Triệu Sanh Sanh mới nhận ra, nam chính đúng là nam chính, chân dài quá đáng, cô bước nhanh đến mấy cũng không sao bắt kịp. Tệ hơn nữa là, cả quãng đường, cô căng não nghĩ đủ mọi cách để bắt chuyện, cười đùa, gợi chuyện, nhưng đổi lại từ Giang Kỳ chỉ có vài từ cụt lủn như "Ừ","À","Ừm." Triệu Sanh Sanh: "..." Quả nhiên, cô không hợp với vai nữ chính. Cái gọi là "tiểu thái dương ấm áp" chỉ thích hợp trong truyện thôi, thật sự tiếp xúc với kiểu "mặt lạnh dán mông nóng" thế này, đúng là không thể chịu nổi! Ngược lại, bên kia Đường Trừng và Thịnh Dặc lại trò chuyện rất tự nhiên. Dưới ánh trăng dịu nhẹ, nhìn gương mặt nghiêng tinh xảo của Đường Trừng, Thịnh Dặc không khỏi nhớ đến những ký ức thời đại học. Lúc mới vào năm nhất, Đường Trừng nổi tiếng khắp trường chỉ nhờ một bức ảnh chụp quân sự. Còn hắn vốn đã là hot boy của trường, gia thế tốt, đẹp trai, bạn gái thay như thay áo. Một lần say rượu sau khi chia tay người yêu cũ, bị bạn bè xúi giục cá cược "Có dám trong vòng một tháng tán đổ Đường Trừng không?" Cược 500 tệ. Hắn đồng ý. Sau đó, rình rập từng cơ hội, theo đuổi Đường Trừng suốt một tháng. Đến ngày cuối cùng, hắn chính thức tỏ tình. Và cô... gật đầu. Ngay khi vừa nhận lời, đám bạn nhảy ra vỗ tay reo hò "Thua rồi thua rồi!" Hắn đứng đó, vô cùng xấu hổ. Nhưng cũng vì quá trình theo đuổi khiến hắn thật sự có tình cảm với Đường Trừng, hắn định sẽ chăm sóc cô tử tế. Ai ngờ, Đường Trừng lúc ấy chỉ mỉm cười nhìn hắn, không hề tức giận. Rồi hắn nghe thấy âm thanh quen thuộc: "Alipay báo: chuyển khoản đến tài khoản 1000 tệ." Cô lắc điện thoại trước mặt hắn, mỉm cười ngọt ngào: "Nghe nói 'hot boy khoa Luật' thích cá cược tình cảm với gái xinh, đúng lúc tôi cũng cược với bạn mình rằng trong vòng một tháng sẽ khiến Thịnh Dặc trở thành bạn trai tôi. Tiền cược 1000 tệ. Cảm ơn anh đã giúp tôi thắng cược nhé!" Thịnh Dặc: "..." Đám bạn cùng phòng: "..." Hai người chia tay trong vòng hai phút. Sau đó, hắn cười ngặt nghẽo, chưa từng gặp cô gái nào thú vị như vậy. Sau này hắn có theo đuổi lại, nhưng cô không đồng ý nữa. Thời gian trôi, Đường Trừng vào giới giải trí, hai người càng ít liên lạc. Tham gia show lần này, hắn đến chính là vì cô. Bây giờ nhìn Đường Trừng rực rỡ trong ánh trăng, hắn biết mình vẫn chưa buông tay. "Đường Trừng." Thịnh Dặc gọi tên cô. Đường Trừng quay lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn nam nhân đang nhìn cô chăm chú. "Anh biết em tham gia chương trình để tăng nhiệt độ. Cũng biết em muốn xào CP với Giang Kỳ. Nhưng... có từng nghĩ thử chọn anh chưa?" "Dù sao hiện tại anh cũng là diễn viên hot tuyến đầu, độ nổi tiếng không tồi. Quan trọng nhất là anh có thể toàn lực phối hợp. Em muốn xào đến đâu, anh cũng có thể theo đến đó." Đường Trừng rũ mắt, mỉm cười "Nghe hấp dẫn thật đấy." "Vậy em nghĩ sao?" Thịnh Dặc hỏi. "Em chọn Giang Kỳ." Giọng cô nhẹ nhàng, dứt khoát. Cô không muốn có dính líu với người từng quen biết trong quá khứ. Dù sao hiện tại cô vẫn đang "mất trí nhớ", lỡ sơ sẩy để lộ gì đó thì hỏng chuyện. Giang Kỳ thì khác, hắn không hề liên quan đến quá khứ của cô. Là lựa chọn hoàn hảo nhất. Cùng lúc đó, phía bên kia. Triệu Sanh Sanh vừa thở hồng hộc theo kịp Giang Kỳ, thì thấy hắn bất ngờ dừng lại, mắt nhìn trân trối vào bụi cỏ. Cô nhìn theo ánh mắt hắn, chẳng có gì ngoài vài con đom đóm. "Hay... chúng ta quay về thôi? Tản bộ đêm nay đến đây được rồi?" "Ừ." Giang Kỳ gật đầu. Triệu Sanh Sanh lập tức quay người, vui vẻ đi trước. Mãi đến khi gần về tới sân nhà, cô mới phát hiện Giang Kỳ dừng lại. "Giang Kỳ?" Hắn bình thản nói: "Anh hình như làm rơi đồ. Em vào trước đi. Anh quay lại tìm, không cần nhân viên theo đâu." Khi mọi người quay về, chỉ thấy Triệu Sanh Sanh ngồi một mình trên ghế. "Giang Kỳ đâu?" Âu Lê hỏi. "Anh ấy quay lại tìm đồ rồi." Đường Trừng khẽ nhíu mày, rồi quay người vào phòng. Vừa mở cửa, ánh đèn ngoài hiên chưa bật, trong phòng tối om lại có ánh sáng lập lòe. Cô nhìn kỹ, ánh mắt sáng rực lên. "Triệu Sanh Sanh!" "Gì đó?" Giọng từ ngoài vọng vào. "Trong phòng mình bay tới một con đom đóm nè!" Giọng Đường Trừng hưng phấn như một cô gái lần đầu nhận được quà. Cùng lúc đó, phía sau cửa sổ Giang Kỳ đang ngồi nấp, đầu tóc, người dính đầy lá khô. Nghe tiếng cô vui vẻ, hắn cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khẽ cong khóe môi. Nam chính đỉnh lưu: lần đầu tiên trong đời vì bắt một con đom đóm, mà cam tâm tình nguyện lăn lộn ngoài bãi cỏ.