Từ Chí Duệ cứ cảm thấy có gì đó không ổn, một cảm giác khó tả cho rằng màn nhận người thân trước mắt này có chút lố bịch.
Anh là thư ký được Vi Chấn Thịnh tin tưởng nhất, cũng là một người có năng lực vô cùng xuất chúng. Lúc này, anh lặng lẽ quan sát cặp "anh rể và em vợ" vừa mới nhận nhau đang vui vẻ trò chuyện về gia đình, quê hương và cả tình hình ở Hương Cảng, trong lòng luôn có một cảm giác là lạ.
Dần dần, anh liền dời tầm mắt sang Vi Sinh. Vi Sinh cảm nhận được ánh mắt của anh nên cũng nhìn lại vài lần, nhưng rồi vẫn tập trung vào cuộc trò chuyện với Vi Chấn Thịnh.
Vi Chấn Thịnh thích ăn đầu cá, thích uống canh măng hầm thịt, thích ăn mì, không mấy thích ăn cơm...
Thông qua ký ức của nguyên chủ, Vi Sinh biết rất nhiều chuyện về ông. Nhưng cô không tỏ ra khôn lỏi, mà giả vờ như không biết gì để nói chuyện với Vi Chấn Thịnh.
Trong bữa ăn, Vi Sinh còn nói với Vi Chấn Thịnh rằng cô học Trung y từ nhỏ, có chút năng khiếu bắt mạch, rồi nhân tiện bắt mạch cho cả Vi Chấn Thịnh và Từ Chí Duệ.
Từ Chí Duệ không có gì đáng nói, cốt truyện mà Vi Sinh nhận được từng nhắc đến việc người này sau khi Văn Khả Nhi nhận người thân đã sang Mỹ chữa bệnh. Sau đó Văn Khả Nhi liền tiếp quản công việc của anh, trở thành thư ký của Vi Chấn Thịnh.
Vi Sinh đã học Trung y nhiều năm như vậy, tài bắt mạch cũng xem như đã đạt đến trình độ điêu luyện. Bắt mạch một hồi liền phát hiện Từ Chí Duệ quả thật có vấn đề, bèn hỏi cặn kẽ từng triệu chứng khó chịu mà anh gặp phải. Điều này lại một lần nữa khiến Từ Chí Duệ kinh ngạc đến tròn mắt.
À, lần đầu tiên anh kinh ngạc đến không nói nên lời là lúc Vi Chấn Thịnh bảo Vi Sinh gọi ông là anh rể.
Sau khi nói qua loa kết quả chẩn bệnh cho Từ Chí Duệ và đề nghị anh đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn diện, Vi Sinh mới bắt mạch cho Vi Chấn Thịnh.
Cơ thể không có vấn đề gì lớn, còn chứng rối loạn ký ức... chữa cũng được, không chữa cũng được.
Xác định tình hình sức khỏe của Vi Chấn Thịnh xong, Vi Sinh cũng không dây dưa thêm về vấn đề này, mà chuyển sang nói về kế hoạch sắp tới của mình.
Vi Sinh muốn thi vào Đại học Hương Cảng, nên cô muốn tìm một trường trung học có đội ngũ giáo viên tốt gần đó, sau đó sẽ dựa vào vị trí của trường để mua một căn hộ.
Lúc này giá nhà ở Hương Cảng không hề thấp, nhưng so với đời sau thì đúng là một trời một vực. Thay vì thuê nhà, cô thấy rằng với giá cả hiện tại, chi bằng nhân lúc còn sớm mua ba căn hộ nhỏ, một căn để ở, hai căn cho thuê kiếm chút tiền sinh hoạt.
Vì hoàn toàn xa lạ với Hương Cảng, cô liền hỏi han Vi Chấn Thịnh và Từ Chí Duệ về vấn đề này. Thấy Vi Sinh trông rất chín chắn, hai người cũng không coi cô như một đứa trẻ.
Họ nói về những trường trung học tốt gần Đại học Hương Cảng, sau đó lại nói về tình hình nhà đất ở khu vực đó.
Sau đó Vi Chấn Thịnh liền hỏi Vi Sinh muốn mua nhà lớn cỡ nào.
Ở Hương Cảng, người ta mua nhà tính bằng thước Anh, còn ở đại lục thì dùng mét vuông.
Cô theo bản năng muốn dùng máy tính trên điện thoại để quy đổi, nhưng kịp phản ứng lại, liền lấy một chiếc máy tính cầm tay từ trong túi ra.
Không gian sống trong tranh có thể lớn có thể nhỏ, nhưng để thoải mái và tiện dụng, Vi Sinh quyết định mua một căn hộ khoảng một trăm mét vuông, tức khoảng một nghìn một trăm thước Anh để ở. Sau đó lại mua thêm hai căn khoảng năm trăm thước Anh để cho thuê.
Mười lăm, mười sáu năm trước, Vi Chấn Thịnh gần như đã mua được không ít nhà đất với giá rẻ như cho, bây giờ giá nhà đã tăng đến mức mỗi khi nhớ lại, ông đều phải đắc ý. Lúc này nghe Vi Sinh muốn mua nhà, ông cũng nói giá nhà chắc chắn sẽ còn tăng nữa.
Vi Chấn Thịnh không phải người hào phóng, nhưng không hiểu sao ông lại cảm thấy nên tặng Vi Sinh thứ gì đó.
Người ta từ đại lục xa xôi vượt biên sang Hương Cảng, còn mang cho ông thư nhà và đồ đạc, món quà cảm ơn này cũng không thể quá sơ sài được!
Lúc này giá nhà ở Hồng Kông tuy chênh lệch rất lớn, nhưng mỗi thước Anh đều dao động trong khoảng hai trăm hai mươi đến ba trăm đô la Hồng Kông.
Cứ cho là hai trăm năm mươi đô la Hồng Kông một thước Anh, thì một căn hộ một nghìn một trăm thước Anh cũng đã hai trăm bảy mươi lăm nghìn đô la Hồng Kông.
Không cần máy tính cũng nhẩm ra được một con số rõ ràng, Vi Chấn Thịnh cuối cùng quyết định tặng Vi Sinh một chiếc xe con bọ.
Năm nay, một chiếc Toyota Crown ở Hương Cảng đã bán được ba, bốn vạn đô la Hồng Kông, còn một chiếc Volkswagen Beetle thì bán được mười lăm nghìn đô la Hồng Kông.
Cứ chọn cái này đi, rẻ hơn một chút.
Sau khi quyết định món quà tặng Vi Sinh với một tâm trạng vừa hào phóng lại vừa keo kiệt, bữa ăn cũng đến lúc kết thúc. Thế nhưng lúc ba người từ tửu lầu đi ra, chiếc xe của Vi Chấn Thịnh lại gặp vấn đề.
Vi Sinh chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn bộ váy trên người mình, cuối cùng vẫn lấy ra hai chiếc cờ lê từ trong túi xách, sau đó dưới ánh mắt không thể tin nổi của Vi Chấn Thịnh và Từ Chí Duệ, cô bắt đầu bàn luận về vấn đề của chiếc xe với tài xế.
"Vấn đề không lớn, tôi sửa được, không cần gọi xe kéo đâu."
Chưa đến nửa giờ đã sửa xong xe cho Vi Chấn Thịnh, Vi Sinh lại quay về tửu lầu rửa tay, xong việc mới ngồi lên chiếc xe do Từ Chí Duệ lái đến khu vực Đại học Hương Cảng.
Vi Chấn Thịnh nói Vi Sinh là một cô bé mới đến, nơi nào cũng không biết, liền sắp xếp Từ Chí Duệ giúp đỡ cô.
Mua nhà, dọn dẹp nhà cửa, làm thủ tục nhập học và làm quen sơ bộ với Hương Cảng.
Đối với tình hình nhà đất, không ai rành hơn những người trong ngành. Từ Chí Duệ lái xe đưa Vi Sinh đi một vòng Đại học Hương Cảng và Đại học Trung văn Hương Cảng, xác định Vi Sinh muốn vào Đại học Hương Cảng, liền dẫn cô đến một tòa nhà có điều kiện rất tốt ở gần đó.
Tòa nhà Phong Hoa Nhã Uyển.
Vi Sinh cảm thấy cho dù là tự mình chọn, cũng chưa chắc đã chọn được nơi tốt hơn, cho nên cô rất tin tưởng vào nơi mà Từ Chí Duệ đưa mình đến. Sau đó Từ Chí Duệ lại gọi hai cuộc điện thoại, bên kia nể mặt anh nên giá nhà cũng ưu đãi hơn.
Vì xem nhà xong trời đã khuya, nên Từ Chí Duệ hẹn Vi Sinh ngày mai làm thủ tục sang tên, rồi đưa cô về khách sạn.
Vi Sinh về khách sạn liền không ra ngoài nữa, còn Từ Chí Duệ thì lái xe thẳng đến cục cảnh sát nơi Vi Sinh làm chứng minh thư lúc trước.
Lúc này Hương Cảng vẫn là nơi người Anh có tiếng nói, nhưng may là chỉ cần có tiền, có thân phận, ở đâu cũng có người nể mặt. Vì thế không tốn bao nhiêu thời gian, Từ Chí Duệ đã lấy được toàn bộ tài liệu đăng ký của Vi Sinh.
Nhìn thấy tên cha trong hồ sơ chính là tên của ông chủ lớn, Từ Chí Duệ vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ.
Ông chủ không phải người hào phóng, tuy không đến mức keo kiệt nhưng cũng sẽ không "chọn giải pháp thay thế" là một chiếc xe trị giá mười lăm nghìn đô la Hồng Kông cho cô em vợ vừa mới nhận.
Mặc dù bữa cơm đó, biểu hiện của ông chủ làm anh bất ngờ, nhưng cũng không sốc bằng lúc Vi Sinh quay lại tửu lầu rửa tay, ông chủ đã dặn anh đặt xe.
Chẳng lẽ đây là... tình phụ tử thiêng liêng trong truyền thuyết sao?
Nhưng nếu là cha con ruột, tại sao lại không nhận nhau?
-
Sáng sớm hôm sau, Từ Chí Duệ đã đến khách sạn nơi Vi Sinh ở. Không giống như lần trước chỉ chờ ở cửa, lần này anh được Vi Sinh lịch sự mời vào phòng khách, sau đó liền hỏi cô tại sao không nhận lại ông chủ.
Vi Sinh không chần chừ, cũng không phản bác, mà vừa lấy ra giấy khai sinh và những giấy tờ có thể chứng minh thân phận đã cất đi lúc trước cho anh xem, vừa nghiêm túc nói với Từ Chí Duệ: "Ông ấy như vậy là tốt lắm rồi."
Từ Chí Duệ nghe vậy liền muốn phản bác Vi Sinh: "Nhưng cô đã đến Hương Cảng, không thể giấu ông chủ cả đời được."
"Không có nhưng gì cả, ký ức đau thương như vậy có một người nhớ là đủ rồi." Nói xong, Vi Sinh lại kể sơ qua cho Từ Chí Duệ nghe về những gì nhà họ Phương đã trải qua mấy năm nay.
Từ Chí Duệ cũng không ngờ mười sáu năm qua, gia đình đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngôi nhà mà ông chủ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đã sớm tan cửa nát nhà.
Và đúng như Vi Sinh nói, đối với một người lụy tình, yêu gia đình như vậy, nếu biết mình vừa đi mười sáu năm, bố mẹ vợ coi mình như con ruột lại vì vấn đề thành phần mà bị hãm hại, lần lượt bệnh chết, người vợ thanh mai trúc mã cũng đã uất ức mà qua đời trong những năm tháng không thể chịu đựng nổi đó... thì sẽ đau khổ đến nhường nào.
Thấy thời gian không còn sớm, Vi Sinh liền cầm túi và tờ đơn tiết kiệm làm ở ngân hàng hôm đổi vàng thúc giục Từ Chí Duệ ra ngoài.
Từ Chí Duệ nhìn Vi Sinh với vẻ mặt điềm nhiên, đành nuốt lại những lời định nói.
Ông chủ đã tích cóp được một gia sản kếch xù, nếu cô là con gái ông chủ thì cô chính là người thừa kế duy nhất toàn bộ tài sản của ông. Nhưng nếu cô chỉ là em vợ của ông chủ, thì gia tài của ông cuối cùng sẽ được phân chia thế nào, thật khó mà nói.
Thủ tục sang tên có Từ Chí Duệ lo liệu, chỉ trong nửa ngày, Vi Sinh đã có thêm một bất động sản đứng tên mình. Sau đó Từ Chí Duệ gọi mấy cuộc điện thoại kêu vài người giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa, rồi lại đưa Vi Sinh đi làm thủ tục nhập học và xem thêm mấy căn nhà nữa.
Bận rộn ba bốn ngày, Vi Sinh không chỉ làm xong thủ tục nhập học, mà còn có thêm ba căn hộ đứng tên mình, sau đó càng xách hành lý dọn thẳng ra khỏi khách sạn. Lúc này, Từ Chí Duệ cũng cuối cùng đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Mất một ngày làm kiểm tra, ngày hôm sau Từ Chí Duệ liền đi làm. Anh báo cáo lại cực kỳ chi tiết cho Vi Chấn Thịnh về việc đã sắp xếp cho Vi Sinh thế nào.
Vi Chấn Thịnh mấy ngày nay tương đối bận, lúc này nghe nói Vi Sinh đã ổn định, còn dặn Từ Chí Duệ có rảnh thì qua thăm cô nhiều hơn.
Từ Chí Duệ trong lòng biết Vi Sinh không phải họ hàng xa tám đời không tới, cho dù không có lời dặn của Vi Chấn Thịnh cũng sẽ không hoàn toàn bỏ mặc, lúc này được dặn dò, tất nhiên là coi như chính sự để làm.
Trường trung học ở Hương Cảng thường khai giảng vào đầu tháng chín, nghỉ đông vào giữa tháng mười hai. Sau đó khai giảng lại vào khoảng giữa tháng một năm sau, nghỉ hè vào giữa tháng bảy.
Vi Sinh vượt biên đến Hương Cảng vào tháng mười hai, người còn chưa đến nơi, trường học đã nghỉ đông. Cũng may cô hành động rất nhanh, còn có thể kịp khai giảng vào giữa tháng một.
Đúng rồi, vì không biết tiến độ giảng dạy ở Hương Cảng, Từ Chí Duệ đề nghị Vi Sinh học lại lớp mười, Vi Sinh suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.
Bên này, Vi Sinh xem như đã hoàn toàn ổn định. Mỗi ngày cô dành ra hai tiếng để ôn tập sách giáo khoa trung học, trước bữa tối lại xách giỏ đi chợ và siêu thị gần nhà, cũng coi như là cố gắng hòa nhập vào cuộc sống bản địa ở Hương Cảng.
Vi Sinh xin lắp điện thoại, sau này liên lạc cũng tiện hơn. Trong thời gian này, Vi Sinh gọi điện cho Từ Chí Duệ, nói là mời anh và Vi Chấn Thịnh đến tân gia. Vừa hay chiếc xe con bọ mà Vi Chấn Thịnh tặng Vi Sinh cũng đã về, hai người đến thì lái xe qua luôn.
Không chỉ chu đáo làm biển số, mà sau khi biết Vi Sinh biết lái xe, còn trực tiếp làm cho cô một tấm bằng lái.
Vi Sinh nấu một bàn đồ ăn quê nhà hợp khẩu vị của Vi Chấn Thịnh, khiến ông ăn mà lòng cứ ngẩn ngơ. Bất quá lúc hai người chuẩn bị rời đi, Vi Chấn Thịnh vẫn bảo Từ Chí Duệ đưa thiệp mời đã mang đến cho Vi Sinh.
Vi Sinh ngơ ngác mở thiệp mời, lướt nhanh một lượt, cả người càng thêm ngơ ngác.
'Ngày 22 tháng 12,18:00, tại Đại tửu lầu Mẫn Thịnh, tiệc sinh nhật 21 tuổi. '
Năm nay cô mười sáu tuổi, cha ruột tổ chức sinh nhật hai mươi mốt tuổi; sang năm cô mười bảy tuổi, cha ruột vẫn tổ chức sinh nhật hai mươi mốt tuổi; mười năm sau, cô hai mươi sáu, chưa chắc cha ruột đã thôi tổ chức sinh nhật hai mươi mốt tuổi...
Với vẻ mặt khó đỡ, cô đồng ý sẽ đến, sau đó lại phải mất một lúc lâu để chuẩn bị tâm lý. Ngày hôm sau thu dọn lại tâm trạng, cô liền đến trung tâm thương mại mua một chiếc sườn xám có chất liệu và tay nghề thượng thừa, chuẩn bị mặc để tham gia tiệc sinh nhật của Vi Chấn Thịnh.
Cũng không phải không có lựa chọn khác, chỉ là ngoài sườn xám ra, những kiểu váy lễ thời này đều không phải gu của Vi Sinh. Đặt may thì không kịp, nên chỉ có thể chọn sườn xám, một kiểu trang phục không bao giờ lỗi mốt.
Từ trung tâm thương mại trở về, cô liền thấy Từ Chí Duệ với vẻ mặt suy sụp ở đại sảnh tầng một. Tầm mắt dừng lại trên tập hồ sơ có in tên bệnh viện trong tay anh, cô cũng đoán được mục đích anh đến.
Thật ra, cho dù Từ Chí Duệ có ra nước ngoài, với kỹ thuật y tế hiện tại cũng chưa chắc chữa khỏi được bệnh của anh. Nhưng với y thuật Đông Tây y kết hợp cùng nhiều năm kinh nghiệm của mình, Vi Sinh vẫn có tự tin.
Nhưng Từ Chí Duệ sợ là không tin tưởng cô.
Từ Chí Duệ vẫn chưa quyết đoán, ngày hai mươi hai tháng mười hai đã đến.
Hôm nay, Vi Sinh vừa bước xuống từ chiếc xe con bọ, ngẩng đầu lên đã thấy Văn Khả Nhi trong bộ váy công chúa màu sâm panh.
Vi Sinh thầm nghĩ: May mà mình đã đến.