Thập Niên 70: Cô Em Chồng Lười Có Hệ Thống Mua Sắm
An Cung Đích Trúc Tử02-12-2025 00:21:30
Xe đạp là thứ hiếm có, mỗi lần hàng về số lượng lại ít, thường thì khi nghe tin có hàng chạy đến hợp tác xã cung tiêu thì đã sớm bán hết rồi.
Hà Tố Tố cũng không mấy ngạc nhiên trước tin xe đạp hết hàng, thái độ lạnh nhạt của nhân viên bán hàng ở hợp tác xã cung tiêu cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Không biết khi nào xe đạp mới có hàng, cô đúng là có thể mỗi ngày đến hỏi một tiếng, nhưng xe đạp cũng không biết được giao đến vào thời điểm nào trong ngày, bản thân lại làm việc ở rạp chiếu phim không thể chạy đi được, cứ như vậy không biết đến năm nào tháng nào mới mua được xe đạp.
Là nhân viên bán hàng của hợp tác xã cung tiêu, chắc chắn có thể biết trước được chút thông tin. Hơn nữa, nếu xe đạp có hàng, ngoài lãnh đạo cấp trên đã dặn trước lấy một chiếc, nhân viên bán hàng ít nhiều cũng có chút quyền ưu tiên giữ lại.
Cô đến gần quầy, nhân lúc xung quanh không có ai, dúi hộp kem dưỡng da vừa dùng ý niệm đổi 3 điểm siêng năng trong hệ thống mua sắm cho cô nhân viên bán hàng: "Đồng chí, có thể phiền cô khi nào có tin xe đạp về hàng thì báo trước cho tôi một tiếng được không? Tôi cũng làm việc ở thị trấn, ngay chỗ rạp chiếu phim ấy."
Dù làm việc ở hợp tác xã cung tiêu, một hộp kem dưỡng da giá bốn tệ cũng không phải lúc nào cũng dám dùng. Cô nhân viên bán hàng sau khi nhìn rõ hộp kem trong tay, kín đáo cất đi, thản nhiên nói: "Nếu cô thật sự muốn mua xe đạp, bảy ngày nữa buổi trưa quay lại xem thử."
Xem kìa, vừa nãy còn là một câu hờ hững "cứ từ từ chờ đi", giờ thì chỉ thiếu điều nói thẳng ra là bảy ngày nữa buổi trưa có xe đạp về. Hà Tố Tố cười cảm ơn: "Được, tôi nhớ rồi, cảm ơn đồng chí."
Cô bước ra khỏi hợp tác xã cung tiêu, đi về phía rạp chiếu phim.
Có thể biết được tin xe đạp về hàng từ miệng cô bán hàng, tặng hộp kem dưỡng da rất đáng giá.
Hà Tố Tố cũng không tiếc 3 điểm siêng năng đó, cô bây giờ mỗi trưa đều rửa hộp cơm, tối sau bữa cơm lại quét sân ở nhà, một ngày có thể tích được 2 điểm siêng năng, dù thỉnh thoảng có đổi thịt lợn mang về nhà thì vẫn còn dư kha khá.
Trong thư anh ba gửi có nói, xe đạp ở hợp tác xã cung tiêu số lượng ít khó mua, nếu chờ quá lâu mà vẫn không có hàng, có thể đến ủy ban huyện tìm đồng đội chuyển ngành của anh ấy nhờ đặt mua giúp.
Hà Tố Tố xem cách này là lựa chọn cuối cùng bất đắc dĩ, bỏ ra 3 điểm siêng năng để có được thông tin về xe đạp vẫn tốt hơn là nợ ân tình của đồng đội anh ba.
Đến rạp chiếu phim vẫn còn sớm, Hà Tố Tố vẫn như thường lệ mở cửa lớn, đi một vòng kiểm tra ba phòng chiếu, rồi mới quay lại ngồi sau quầy vé, chờ khách đến mua vé xem phim.
Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ, điều đến trước cả tin xe đạp về hàng là rạp chiếu phim phát lương.
Không biết từ lúc nào, Hà Tố Tố đã đi làm được một tháng. Lúc nhận mười tám tệ từ tay chủ nhiệm, cô khá xúc động, đây là lần đầu tiên cô nhận lương, là thành quả lao động của cô, hoàn toàn khác với số tiền kiếm được từ việc bán sữa bột, bán son môi trước đây.
Hà Tố Tố không nhịn được cảm thán: "Cảm giác nhận lương này thật tuyệt."
Hôm nay Chu Tiểu Thiến đến nhận bốn tệ của mình, tình cờ nghe được câu này của Hà Tố Tố, cười nói: "Có lương nhận đương nhiên là thích rồi, cầm tiền trong tay, muốn mua gì thì mua đó, không cần nhìn sắc mặt người khác cầu xin vài đồng bạc lẻ. Chị vừa nghe chủ nhiệm nói, em làm việc rất siêng năng."
"Chủ nhiệm không chê bai là tốt rồi." Hà Tố Tố khiêm tốn nói.
Chu Tiểu Thiến lại không cho là vậy: "Chủ nhiệm bình thường không dễ dàng khen ai đâu. Trước khi chị sinh con cần tìm người làm giúp, chủ nhiệm đã dặn chị nhất định phải kiếm người siêng năng, thật thà đến làm. Mỗi ngày ở rạp chiếu phim đối mặt với nhiều khách hàng khác nhau, còn phải thu tiền, chiếu phim, tính tình cũng phải tốt. Bây giờ xem ra, em hoàn toàn phù hợp."
Hà Tố Tố được khen đến ngại ngùng, bản thân cô bình thường đi làm ở đây cảm thấy công việc khá nhẹ nhàng, không ngờ chủ nhiệm trông có vẻ không mấy để tâm đến rạp chiếu phim cũng ít khi xuất hiện lại có yêu cầu cao như vậy.
"Có thể làm tốt công việc ở rạp chiếu phim, em cũng rất vui."
Nhớ đến đứa con ở nhà, Chu Tiểu Thiến bất đắc dĩ nói: "Đúng rồi, chị lại phải phiền Tố Tố em mua sữa bột giúp. Đứa bé ở nhà bú sữa nhiều lần, sữa bột này dùng cũng nhanh, ba bịch sữa bột nhìn thì nhiều, không ngờ một tháng đã sắp uống hết rồi."
Hà Tố Tố: "Chị Tiểu Thiến không cần khách sáo, vậy chị muốn mua thêm bao nhiêu bịch sữa bột nữa?"
Chu Tiểu Thiến đau lòng nói: "Mua thêm sáu bịch nữa đi, chắc có thể uống được hai tháng, cũng không cần mỗi tháng đều phiền em nhờ người mua giúp."
Hà Tố Tố gật đầu: "Dạ, vậy em điện báo cho người thân ở Thượng Hải nói chuyện mua sữa bột, chắc ba ngày nữa có thể nhận được, đến lúc đó em sẽ mang qua cho chị."
Chu Tiểu Thiến: "Ừm, số sữa bột còn lại chắc có thể dùng được ba ngày. Đến lúc đó chị qua rạp chiếu phim tìm em lấy nhé, em đi làm bận rộn cũng đỡ phải chạy tới chạy lui."
Có thể bớt đi một chuyến, Hà Tố Tố đương nhiên vui vẻ.
Chu Tiểu Thiến lo lắng chuyện nhóc con ở nhà, dặn dò xong việc quan trọng liền về nhà trước. Hà Tố Tố thì quay lại sau quầy vé ngồi, viết vé thu tiền cho khách đến xem phim.
Chiều tối về nhà, Hà Tố Tố nghĩ đến hộp sữa mạch nha mà mình vẫn luôn mong nhớ, mở hệ thống mua sắm hào phóng đổi lấy.
Buổi tối ăn cơm xong, cô cầm mười tám tệ mới nhận được vào nhà chính: "Bố mẹ xem này, đây là lương con mới nhận hôm nay!"
Bố Hà nhìn tiền trong tay con gái, cười tươi: "Vậy mà đã phát lương rồi, không tệ."
Mẹ Hà cầm từng tờ xem qua, vui vẻ nói: "Mười tám tệ này quý thật, là lương tháng đầu tiên của con đó, phải cất kỹ." Nói rồi định nhét tiền lại cho con gái.
Hà Tố Tố không nhận, nhét tiền lại vào tay bà: "Mẹ, lương tháng đầu này của con đương nhiên phải đưa hết cho bố mẹ rồi. Bố mẹ nuôi con lớn từng này, cuối cùng con cũng kiếm được tiền, bố mẹ phải quý trọng mười tám tệ này mới đúng."
Bố Hà cười: "Vẫn là con gái biết nói chuyện."
Lòng ông thấy ấm áp vô cùng.
Tuy nhiên, vợ chồng nhiều năm chỉ cần nhìn nhau là hiểu ý, mẹ Hà muốn đưa tiền cho con gái: "Tấm lòng của con bố mẹ biết là được rồi, con mỗi ngày đi làm ở thị trấn thỉnh thoảng muốn ăn gì muốn mua gì, trong tay phải có tiền mới được."
Hà Tố Tố kiên quyết: "Con còn tiền nhuận bút viết báo trước đây mà, trong tay con có tiền, mười tám tệ này bố mẹ cứ yên tâm nhận đi."
Cô dứt khoát vòng tay ra sau lưng, ra vẻ dù thế nào cũng không nhận tiền.
Mẹ Hà không làm gì được cô, đành phải nhận lấy: "Được rồi, mười tám tệ này của con mẹ sẽ cất riêng. Đây là lương tháng đầu của con gái, nói gì thì nói cũng không lấy ra tiêu đâu."
Bà và bố Hà mặt mày đều ánh lên ý cười, có lẽ tối nay nằm mơ cũng phải cười tỉnh giấc.
Nhớ đến hộp sữa mạch nha mới mang về nhà, Hà Tố Tố nói: "Đúng rồi mẹ, con tan làm đi ngang qua cửa hàng bách hóa thấy có sữa mạch nha nên mua một hộp về. Lát nữa con để vào bếp, bố mẹ bình thường có thể pha uống, bổ sung thêm dinh dưỡng."
"Con bé này đúng là rộng tay, vừa mới lãnh lương đã đi mua sữa mạch nha rồi. Còn đưa hết mười tám tệ cho mẹ, có phải tiêu tiền nhuận bút trước đây của con không?" Mẹ Hà nghe vậy không nhịn được cằn nhằn.
Bà xua tay: "Bố mẹ không cần uống thứ này, sữa mạch nha cứ để trong phòng con, con bình thường muốn uống thì múc vào bếp pha là được."
Mẹ Hà cũng có chút tư tâm, sữa mạch nha giá không rẻ, con gái muốn bồi bổ mới mua. Nếu để ở bếp, lỡ hai con dâu trông thấy nổi ý, năm ba bữa lại pha cho con uống thì làm sao bây giờ, bà có thể cản được chắc? Thà cứ để trong phòng con gái, không ai nói ra nói vào gì.