Thập Niên 70: Cô Em Chồng Lười Có Hệ Thống Mua Sắm
An Cung Đích Trúc Tử02-12-2025 00:21:32
Thoáng cái đã đến tháng Tư, trong khoảng thời gian này, Hà Tố Tố lại gửi bài cho tạp chí xá thêm hai lần nữa.
Mặc dù nhuận bút ngàn chữ của tạp chí Thanh Niên cao hơn nhưng cô vẫn thích viết bài gửi cho Chuyện Ngõ Nhỏ hơn. Những câu chuyện thú vị đậm tình người chốn thôn dã dễ tìm tư liệu, khi đặt bút ý tưởng tuôn trào như suối, độ khó không cao, mà độ dài bài viết cuối cùng cũng không hề ngắn.
Những ngày này, cô chỉ ra ngoài đi dạo sau bữa cơm chiều, cốt để nghe ngóng thêm những chuyện hay ho mới mẻ ở thôn quê.
Có lẽ vì hay lượn lờ trong thôn nhiều quá, dân thôn lại có cái nhìn mới về cô:
"Con bé nhà họ Hà ở đầu thôn ấy, ở nhà lâu thế rồi chẳng thấy ra ngoài làm việc, nhà lão Hà chiều nó quá đấy. Dạo này còn hay thấy nó ra ngoài đi lang thang, thoắt ẩn thoắt hiện."
"Bọn tôi đang tụ tập nói chuyện cười đùa, quay đầu lại đã thấy con bé đấy vểnh tai lên đứng đó nghe, làm tôi hết cả hồn."
"Tôi thấy nó cũng không còn nhỏ nữa, sớm muộn gì cũng phải tính chuyện cưới xin. Người trong đội sản xuất chúng ta biết rõ gốc gác nhà nó, dù có xinh đẹp đến mấy mà không biết đỡ đần việc nhà, không đi làm kiếm công điểm, nhà nào chịu cưới con dâu như thế về chứ?"
"Haizz, nói không chừng, có khi sau này người ta lấy chồng trên thành phố luôn ấy chứ."
Dĩ nhiên, những lời này họ chỉ dám nói sau lưng, chứ nào dám để lọt vào tai nhà họ Hà. Ai mà không biết nhà họ Hà bênh Hà Tố Tố đến mức nào?
Hà Tố Tố cũng đoán được phần nào những lời đồn đại trong thôn, nhưng cô chẳng mấy để tâm.
Cô lại gửi bài đi hai lần nữa, nhưng vận may không tốt như lần đầu, một lần chỉ có một bài được chọn đăng, lần kia thì trượt hết. Trong thư hồi âm, biên tập viên còn lịch sự nói rằng hoan nghênh lần sau cô gửi bài.
Hà Tố Tố có chút nản lòng, cái tính lười biếng lại trỗi dậy, không muốn viết nữa. Đừng nhìn việc viết bài có vẻ không tốn sức nhưng thực ra cần phải tích lũy tư liệu, suy nghĩ ý tưởng rồi mới cầm bút viết ra được, bài dài thì ít nhất cũng mất mấy ngày mới xong.
Mặc dù bài không được chọn, cô vẫn dùng điểm siêng năng tích lũy được từ việc quét sân ở nhà để đổi một con gà và hai cân thịt lợn trong hệ thống mua sắm mang về, nói với cả nhà là tiền nhuận bút mua.
Người nhà họ Hà đã không còn quá ngạc nhiên khi bài của cô liên tục được chọn, nhưng vẫn rất vui. Vừa vui vì Hà Tố Tố có triển vọng, có thể dựa vào viết bài kiếm tiền, vừa vui vì có thịt ăn.
Triệu Mễ Linh và Tiền Xuân Hòa cảm thấy cô em chồng này cũng có điểm tốt, đó là rất hào phóng, kiếm được tiền nhuận bút sẵn lòng mang ra mua thịt cho cả nhà ăn, chẳng phải mấy đứa nhỏ đều béo lên rồi sao. Chỉ riêng việc mua được thịt về đã hơn khối cô em chồng nhà khác rồi.
Anh cả và anh hai Hà dĩ nhiên vui vì được ăn thịt, nhưng cũng có chút áy náy, thấy mình làm anh mà bất tài, phải nhờ phúc của em gái mới được ăn thịt.
Đối với chuyện này, Hà Tố Tố lựa lời an ủi: "Anh cả, anh hai, hai anh đừng nghĩ nhiều làm gì. Nếu nói vậy thì em còn phải nhờ phúc của hai anh mới có cơm ăn đấy chứ. Chúng ta là người một nhà, không cần phải tính toán nhiều như vậy."
Bố mẹ Hà thì ngầm khuyên cô: "Tố Tố à, tiền con kiếm được đừng có thật thà mua hết thịt về cho cả nhà ăn, mình cũng phải giữ lại một ít, sau này có việc gì cần dùng đến thì còn có cái mà dùng."
Hà Tố Tố lại hùng hồn đáp: "Bố mẹ, con biết mà. Chúng ta cả đời vất vả chẳng phải là để ăn uống không phải lo nghĩ sao, kiếm được tiền thì nên mua thêm thịt về ăn, không thể bạc đãi cái miệng này được. Cũng may con có quen biết bạn học, có thể mua thịt mà không cần phiếu."
Bố mẹ Hà cũng đành chịu thua cô. Thịt này ít nhiều cũng vào bụng họ, lợi lộc đều do họ hưởng, trong lòng cũng ghi nhớ tấm lòng này. Họ định bụng sau này sẽ tính toán lại số tiền thịt này, trước mắt cứ giữ giúp Tố Tố.
Tháng Tư có một chuyện vui, đó là Hà Xảo Di sắp đăng ký kết hôn. Hà Thắng Lợi gả con gái nên rất vui, không chỉ nhà gái mà nhà trai cũng sẽ tổ chức tiệc mời khách, đã dặn dò gia đình từ sớm, bảo đến lúc đó qua ăn.
Đều là người nhà họ Hà, mẹ Hà và hai cô con dâu đã bàn bạc xong, khi đó sẽ qua giúp Ngô Hoa một tay.
Hà Tố Tố vẫn nhớ tình cảm với chị Xảo Di, chị ấy kết hôn, mình cũng nên tặng chút gì đó làm quà mừng. Cô mở hệ thống mua sắm, nhìn những món đồ phong phú bên trong, suy nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa biết nên tặng gì.
Những món đồ lớn cần nhiều điểm siêng năng, cô không đổi được, đương nhiên cũng không phải thứ cô có thể mang ra tặng. Gạo, mì, thịt, rau củ quả thì lại càng không thích hợp để đổi mang đi tặng.
Cho đến tối hôm đó, Hà Tố Tố ôm tâm lý giết thời gian mở lại hệ thống mua sắm, bất ngờ phát hiện một món hàng giảm giá lẫn trong vô số thứ khác.
Một thỏi son môi khá hiếm vào thời điểm này, bao bì giống hệt loại mà Hà Tố Tố từng thấy bạn học dùng, cột điểm siêng năng yêu cầu ghi 6 điểm, lại có một đường gạch chéo màu xám gạch đi, thay bằng con số mới 3 điểm.
Hà Tố Tố nhớ rất rõ, cô bạn học có ngoại hình bình thường hôm đó đôi môi đỏ mọng căng bóng, khiến cả người trông tràn đầy sức sống, xinh đẹp hơn hẳn, làm không ít bạn nữ trong lớp phải tò mò hỏi cô ấy đã thoa gì lên môi.
Cô bạn đó nói là thoa son môi. Thỏi son này là do chị họ cô ấy mang từ Thượng Hải về, là loại mỹ phẩm được phụ nữ ở đó ưa chuộng nhất, một thỏi những bảy tám tệ, lại còn khó mua. Cô ấy cũng chỉ mượn son của chị họ thoa thử, không ngờ hiệu quả tốt đến vậy.
Hà Tố Tố lúc đó cũng ngưỡng mộ lắm, nhưng khổ nỗi son môi này là thứ hiếm có ở Thượng Hải, không phải thứ mình có thể mua được, chỉ đành tự an ủi mình trời sinh xinh đẹp, không cần son môi tô điểm thêm.
Không ngờ lại có thể thấy son môi trong hệ thống mua sắm. Hà Tố Tố nhớ lại lời quảng cáo khi mới có được hệ thống này, có thể đổi được mọi thứ phù hợp với năng lực sản xuất của thời đại này, giờ xem ra quả không ngoa.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên cô biết hàng hóa trong hệ thống này lại có thể đổi với giá ưu đãi, so với số điểm siêng năng ban đầu, bây giờ quả thực quá hời.