Chương 14.1: Tâm tư

Thập Niên 70: Cô Em Chồng Lười Có Hệ Thống Mua Sắm

An Cung Đích Trúc Tử 02-12-2025 00:21:32

Trong nhà có thêm hai người, bàn ăn không đủ chỗ, anh cả Hà khiêng một chiếc bàn gỗ nhỏ ra, để năm đứa trẻ ăn ở đó. Sủi cảo cũng được chia một đĩa đủ cho năm đứa trẻ. Mẹ Hà lại xào thêm món trứng xào hẹ và cải thảo xào tóp mỡ, cùng với ba đĩa sủi cảo lớn, bữa cơm này còn thịnh soạn hơn cả đêm giao thừa. Mọi người quây quần ngồi lại, từ lúc bắt đầu ăn chỉ nghe thấy tiếng gắp đũa và tiếng nhai sủi cảo. Dù có vợ chồng Hà Tú Tú về cũng không rảnh hỏi han khách sáo. Đây là sủi cảo đấy, mọi người vừa đi làm đồng đói lả về, hiếm khi được ăn một bữa nên đương nhiên phải tranh thủ. Nhân bánh mẹ Hà làm rất đậm đà, rau cần, mộc nhĩ và thịt lợn kết hợp với nhau ngon bất ngờ. Lại thêm vỏ bánh cán không dày không mỏng, dù hấp lên cắn một miếng vẫn còn chút nước dùng, quả thực rất ngon. Cố Thành Lễ vừa ăn sủi cảo vừa luôn miệng khen: "Sủi cảo mẹ gói còn ngon hơn cả sủi cảo bán ở quán ăn quốc doanh, hôm nay chúng con thật có phúc." Mẹ Hà cười nói: "Thích thì ăn nhiều vào." Lời này đương nhiên không cần nói, ngay cả Hà Tố Tố cũng thả sức ăn, hết cái sủi cảo này đến cái khác, như đang tận hưởng một bữa tiệc mỹ vị. Người nhà họ Hà cũng ăn uống no nê. Bên chiếc bàn gỗ nhỏ, năm đứa trẻ cắn sủi cảo mà cảm thấy đây là món ngon nhất trên đời. Một đĩa sủi cảo nhanh chóng thấy đáy, khiến bụng chúng căng phồng. Món hẹ xào trứng và cải thảo xào tóp mỡ vốn được coi là món "cứng" ngày thường lại bị thất sủng. Đến khi ăn hết sủi cảo, người nhà họ Hà mới bắt đầu động đũa đến hai món này. Hà Tố Tố tự thấy mình đã no nên đặt bát đũa xuống không ăn thêm hai món đó nữa. Cô không khỏi cảm thán, chịu khó làm việc kiếm điểm siêng năng để đổi lấy thịt lợn và bột mì này thật đáng giá, được ăn món ngon thực sự khiến người ta vui vẻ. Nhớ lại trước kia khi còn là tiên nữ, đã sớm không cần ăn uống, không phải lo lắng chuyện cơm ngày ba bữa. Thỉnh thoảng hái được chút sương sớm tinh túy của đất trời có thể nâng cao tu vi mới uống một ít. Vị thanh khiết ấy khiến thân tâm được gột rửa, nuôi dưỡng thần hồn. Nhưng món thịt rau chốn nhân gian này, Hà Tố Tố đã ăn quen mười mấy năm, cũng đã nếm đủ vị chua ngọt cay đắng mặn, tự thấy cũng không thua kém gì sương sớm trên trời. Mọi người đã gần no, câu chuyện trên bàn ăn cũng nhiều hơn, đương nhiên không thể không nhắc đến chuyện Hà Tú Tú có được công việc ở nhà máy thịt. Bố Hà vui mừng nói: "Tốt quá, Tú Tú có công việc này có thể kiếm thêm chút tiền và phiếu, hai vợ chồng con sống tốt, bố cũng không phải lo lắng gì nữa." Anh cả và anh hai Hà cũng thật lòng chúc mừng. Triệu Mễ Linh và Tiền Xuân Hòa đương nhiên cũng phụ hoạ theo. Họ thật không ngờ hôm nay chị cả chồng về lại là để chia sẻ tin vui này. Ăn cơm xong, người dọn bát đũa thì dọn, việc rửa bát vẫn để lại cho bọn trẻ. Người lớn ngồi nói chuyện một lúc. Hà Tú Tú cũng biết bố mẹ buổi chiều còn phải đi làm đồng, sợ làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của họ nên ngồi chưa được bao lâu đã nói: "Vậy chúng con xin phép về trước, Thành Lễ buổi chiều còn phải đi làm, bố mẹ cũng nghỉ ngơi một chút đi, sau này con lại đưa Hạo Hạo và Giác Giác về." Lời này rất thực tế, mẹ Hà cũng không giữ lại nhiều. Bà vào bếp xách ra một giỏ trứng gà nhà tích cóp được đưa cho cô ấy: "Số trứng này con cầm về cho Hạo Hạo và Giác Giác ăn, đều là trứng gà nhà nuôi có dinh dưỡng, cũng là chút tấm lòng của bà ngoại, không được từ chối!" Biết mẹ cho trứng là để giữ thể diện cho mình, Hà Tú Tú cũng không từ chối nhiều: "Vâng ạ, vậy con thay mặt Hạo Hạo và Giác Giác cảm ơn mẹ." Bố mẹ Hà tiễn con gái lớn và con rể về rồi mới vào phòng ngủ. Bữa sủi cảo này ăn rất thỏa thích, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ, hai người vừa đặt lưng xuống giường đã ngáy vang. Bên nhà anh cả, Triệu Mễ Linh nằm trên giường nghĩ lại những gì nghe được trên bàn ăn lúc nãy, công việc ở nhà máy thịt mà chị cả chồng mua được lại là do em út tiết lộ tin tức, trong lòng cô ấy cảm thấy không thoải mái. Cô ấy huých vào vai chồng đang quay lưng về phía mình: "Này, chị cả bây giờ thành công nhân nhà máy thịt rồi, đó là công việc tốt có nhiều lương đấy. Anh nói xem em út có tin tức sao lại không nói trước với người nhà?" Anh cả Hà buồn ngủ, mơ màng nói: "Nói với người nhà cũng vô ích thôi, sáu trăm tệ đó ai có thể bỏ ra được? Được rồi đừng nghĩ linh tinh nữa, chiều còn phải đi làm đấy." Lời vừa dứt, trong phòng đã vang lên tiếng ngáy, khiến Triệu Mễ Linh tức đến mức muốn đẩy anh ấy xuống giường. Bên nhà anh hai, Tiền Xuân Hòa cũng đang nói chuyện này với chồng: "Đó là công việc ở nhà máy thịt đấy, lại còn ở phân xưởng sản xuất thịt hộp nữa. Nếu em út nói tin này cho nhà mình trước, có lẽ anh đã có thể đến nhà máy thịt làm việc rồi. Lúc đó tiền lương và đủ loại phiếu, dù có nộp phần lớn cho nhà, chúng ta tự mình tích cóp từng chút một, trong tay cũng có không ít tiền." Anh hai Hà ngược lại vẫn còn tỉnh táo. Khi nghe tin này, trong lòng anh ấy không phải không xao động, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt: "Chuyện này em út làm đúng. Mua công việc ở nhà máy thịt đó cần hơn sáu trăm tệ, dù nhà mình có nhiều tiền như vậy, mua công việc này về là cho anh hay cho anh cả, cho ai nhà cũng sẽ có ý kiến, đến lúc đó có khi lại thành một mớ hỗn độn." "Chị gái anh gả về nhà họ Cố bao nhiêu năm nay chỉ ở nhà chăm sóc con cái, có công việc này nói năng làm việc gì cũng có chỗ dựa. Hơn nữa, nhà họ cũng có thể bỏ ra hơn sáu trăm tệ đó mà không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Em út nói tin này cho chị ấy trước là muốn chị ấy nhanh chóng mua được công việc. Nếu nói trước với người nhà, em và chị dâu chắc chắn sẽ gây chuyện." "Haizz, cứ thế mà bỏ lỡ một cơ hội tốt. Em cũng chỉ nghĩ mong anh tìm được một công việc, không phải suốt ngày làm lụng ngoài đồng, rất mệt mỏi." Tiền Xuân Hòa nghe chồng nói xong, về cơ bản cũng đã hiểu ra, nhưng vẫn không khỏi tiếc nuối.