Thập Niên 70: Cô Em Chồng Lười Có Hệ Thống Mua Sắm
An Cung Đích Trúc Tử02-12-2025 00:21:30
Buổi chiều, Hà Tố Tố lại gặp người quen, chỉ có thể nói là thị trấn này quá nhỏ.
"Hà Tố Tố, cậu lại chạy đến rạp chiếu phim làm việc à?" Chu Vân hiếm khi được nghỉ, rủ bạn thân đi xem phim, không ngờ lại gặp bạn học cũ.
Chu Vân là bạn học cấp ba của Hà Tố Tố, sau khi tốt nghiệp, bố mẹ nhờ quan hệ xin vào làm ở công đoàn nhà máy dệt. Thời học cấp ba, dù học chung một lớp, Hà Tố Tố và cô ấy cũng chỉ là quan hệ gặp mặt gật đầu chào hỏi.
Lúc này, Hà Tố Tố lại tươi cười: "Lâu rồi không gặp, tớ cũng mới đến làm từ hôm qua."
"Nói ra thì, từ lúc tốt nghiệp đến giờ chúng ta mới gặp lại lần đầu, trông cậu có tinh thần tốt đấy." Chu Vân cảm thán.
Để ý thấy ánh mắt đối phương dừng lại trên môi mình, Hà Tố Tố suy nghĩ rồi nói: "Chỉ là tô chút son cho có khí sắc hơn thôi, đi làm cũng phải trang điểm một chút."
Trước kia đi học, Hà Tố Tố đã là người xinh đẹp nhất lớp, thậm chí cả trường công nhận, nay thấy cô tô son càng thêm xinh đẹp, Chu Vân cũng có chút động lòng: "Tớ nhớ hồi đó Từ Tiểu Thanh trong lớp từng mang một thỏi son đến trường, nói là nhờ người thân mua ở Thượng Hải, cũng chưa từng thấy ở hợp tác xã cung tiêu chỗ chúng ta."
Hà Tố Tố thuận thế lấy cả ba thỏi son từ trong túi áo ra: "Ở đây đúng là không có, tớ cũng nhờ người mua ở Thượng Hải gửi về, ba màu này tớ đều rất thích."
Chu Vân thấy vậy mắt liền sáng lên, mặt dày nói: "Tố Tố, cậu có ba thỏi son rồi, có thể nhường cho tớ một thỏi không? Tớ cũng muốn thử xem."
Sau khi đi làm có chút tiền dư dả, Chu Vân cũng tự tin hơn. Ở tuổi này cô ấy rất thích làm đẹp, hiếm khi gặp được son môi từ Thượng Hải, dù bình thường quan hệ với Hà Tố Tố chỉ ở mức bình thường, cũng không nhịn được mở miệng hỏi.
Hà Tố Tố sảng khoái đáp: "Được chứ, dù sao tớ cũng có bốn thỏi, sau này muốn thì lại nhờ người mua giúp là được. Thỏi tớ tô sáng nay để ở nhà rồi, ba thỏi này đều chưa dùng qua, cậu xem thích màu nào."
Vừa hay lúc này phía sau không có ai xếp hàng mua vé, cô cũng tiện quảng cáo son.
Chu Vân lập tức chọn lựa, cuối cùng chọn thỏi màu đỏ trà: "Tớ lấy thỏi này, bao nhiêu tiền một thỏi vậy?"
Hà Tố Tố dựa vào điểm siêng năng cần để đổi trong hệ thống mua sắm, ước lượng một cái giá: "Một thỏi sáu tệ, đừng nhìn nó nhỏ vậy chứ dùng được mấy tháng đấy."
Chu Vân nghe giá tiền, trong lòng quả thực có chút xót, nhưng nghĩ đến tháng sau mình còn phải đi xem mắt, cũng không do dự nữa: "Được, tớ lấy thỏi son màu đỏ trà này."
Vừa rồi Hà Tố Tố đã giới thiệu cho cô ấy ba màu son.
Cô ấy lập tức lấy sáu tệ từ túi áo đưa cho Hà Tố Tố, nhìn thỏi son có cả vỏ ngoài cũng rất tinh xảo trong tay, cảm thấy đáng tiền. Dù sao cô ấy cũng không có mối quan hệ ở Thượng Hải để nhờ mua son.
Bạn thân của cô ấy đứng bên cạnh nhìn, rất thích thỏi son này. Thấy Chu Vân bỏ tiền ra mua một thỏi, cô ấy cũng không nhịn được hỏi: "Đồng chí, tôi cũng rất thích thỏi son này, có thể nhường cho tôi một thỏi được không?"
Trong lòng Hà Tố Tố mừng như hoa, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ đắn đo một lúc, tiếc nuối nói: "Nể tình cậu là bạn của Chu Vân, được rồi. Cậu muốn thỏi nào?"
Cô bạn thân nghe vậy vui mừng nói: "Cảm ơn đồng chí, tớ muốn thỏi màu hồng này." Lúc Chu Vân xem màu son, cô ấy đã để ý thỏi màu hồng, cảm thấy mình tô màu này chắc chắn sẽ đẹp.
Cô ấy cũng nhanh chóng lấy sáu tệ đưa cho Hà Tố Tố.
Hà Tố Tố cất mười hai tệ vừa kiếm được vào túi áo, sau đó mới hỏi họ: "Hai cậu muốn xem phim gì?"
Chu Vân và bạn thân chọn suất chiếu gần nhất, trả tiền rồi cầm vé xem phim vui vẻ đi vào phòng chiếu.
Đến năm rưỡi chiều, chị Trần đúng giờ đến giao ca, Hà Tố Tố thu dọn đồ đạc, ra hợp tác xã cung tiêu ngồi xe bò về nhà.
Đến đầu thôn xuống xe, nghĩ hôm nay kiếm được mười hai tệ phải tự thưởng cho mình một chút, Hà Tố Tố tìm một chỗ không người mở hệ thống mua sắm, trước tiên đổi một cân thịt lợn.
Cô lại nhìn thấy hàng giảm giá, hai cân tôm sông vốn cần 2 điểm siêng năng, bây giờ chỉ cần 1 điểm là đổi được.
Trong thôn có một con sông chảy dài không dứt, trước kia nhà ít phiếu thịt, những lúc thèm thịt quá, anh cả và anh hai thường ra sông mò cá, cũng từng mò được loại tôm sông này, chỉ cần chịu khó cho nhiều dầu vào xào, vị rất thơm ngon.
Lúc không nhìn thấy thì hoàn toàn không nhớ đến món tôm sông, vừa nhìn thấy là nhớ lại hương vị đó, lập tức thèm thuồng. Hà Tố Tố hào phóng dùng 1 điểm siêng năng đổi lấy hai cân tôm sông.
Cô xách về nhà, dặn chị dâu cả phụ trách bữa tối hôm nay xào hết hai cân tôm sông.
Triệu Mễ Linh nhìn rổ tôm sông: "Tôm này con cũng to đấy."
Hà Tố Tố: "Ừm, lúc tan làm em đi ngang qua cổng hợp tác xã cung tiêu, thấy có người xách một thùng tôm sông bán, tiện thể mua luôn hai cân về. Chị dâu cho nhiều dầu vào xào nhé, như vậy mới thơm."
Triệu Mễ Linh gật đầu: "Để chị đi hái thêm ít hành gừng tỏi xào chung."
Người nhà họ Hà tan làm về, mẹ Hà nhìn thấy hai cân tôm sông cũng không nói nhiều, thứ này rẻ, chỉ là con gái lại mua thêm một cân thịt lợn về, bà không nhịn được cằn nhằn: "Tố Tố sao con lại mua thịt nữa? Mới đi làm được hai ngày đã tiêu tiền rồi."
Suy cho cùng vẫn là xót con gái.
Hà Tố Tố không để tâm nói: "Sáng nay đi làm tình cờ gặp bạn học của con, nên nhờ mua giúp một cân thịt lọn về ăn cho đỡ thèm. Hơn nữa bây giờ ngày nào con cũng mang cơm trưa đến rạp chiếu phim ăn, mua một cân thịt cho mẹ tiện chuẩn bị cơm trưa cho con."
Như bữa trưa hôm đó, nhà không có thịt lọn, mẹ Hà chỉ có thể chiên trứng cho cô ăn thay món mặn. Hà Tố Tố ăn mà cứ thấy miệng nhạt nhẽo.
Mẹ Hà nghe vậy mới không nói nhiều nữa, con gái đi làm mệt, bữa trưa đúng là nên ăn chút thịt.
Có lẽ Chu Vân và bạn thân mỗi người mua một thỏi son đã mở hàng tốt, ngày hôm sau Hà Tố Tố vẫn như thường lệ tô son ngồi ở quầy vé làm việc, có một nữ đồng chí đến mua vé xem phim cứ nhìn chằm chằm vào môi cô một lúc, rồi lịch sự mạnh dạn hỏi: "Đồng chí, cô có tô son không?"
Hà Tố Tố không ngờ nhanh vậy đã có khách hàng, nghe ý của cô ấy là biết đến son môi rồi. Cô gật đầu: "Đúng vậy, tô son cho sắc mặt tốt hơn một chút."
Nữ đồng chí hỏi: "Son môi khó mua lắm, nếu đồng chí có dư có thể nhường cho tôi một thỏi được không?" Nói câu này, thực ra cô ấy cũng không hy vọng nhiều.
Hà Tố Tố cũng do dự một lúc rồi mới lấy một thỏi son từ túi áo ra: "Tôi đúng là có dư một thỏi son màu đỏ, nhờ người mua hộ sáu tệ một thỏi, nếu chị muốn thì tôi nhường lại cho chị."
Nữ đồng chí nhận lấy xem màu son, vui vẻ nói: "Muốn muốn, cảm ơn đồng chí, cảm ơn cô nhiều lắm." Cô ấy nhanh chóng trả sáu tệ.
Thế là, ba thỏi son mà Hà Tố Tố đổi thêm từ hệ thống mua sắm đều đã bán hết, tổng cộng kiếm được mười tám đồng. Cộng thêm mười lăm tệ bán ba túi sữa bột cho Chu Tiểu Thiến trước đó, tiền nhuận bút tự kiếm được và tiền lẻ tích góp từ trước, cũng gần bốn mươi tệ rồi.
Có tiền trong tay, lòng không hoảng sợ, Hà Tố Tố khá vui vẻ.
Buổi chiều còn khiến cô phát hiện ra một chuyện.
Có một vị khách lúc mua vé xem phim tiện miệng hỏi: "Đồng chí, bán cho tôi thêm một phần hạt dưa."
Hà Tố Tố bị hỏi đến ngớ người: "Chỗ chúng tôi không có bán hạt dưa."
Vị khách nghi hoặc hỏi bạn mình: "Lần trước chúng ta đến xem phim hình như có hạt dưa để mua mà, xem phim phải cắn chút hạt dưa mới đã."