Thế giới 1 - Chương 9: Phó bản hoang đảo không người
Trò Chơi Lĩnh Chủ: Xây Dựng Và Làm Ruộng
Nam Hồ Cẩm Lí18-10-2025 13:59:06
Ở những nơi tre trúc mọc bạt ngàn, nghề đan lát chính là "cần câu cơm" của rất nhiều người. Thật trùng hợp, ông nội của Lục Dao chính là một nghệ nhân như vậy. Lớn lên bên cạnh ông từ nhỏ, Lục Dao cũng học được một tay nghề đan lát thuần thục. Bất kể là chẻ tre, vót nan, hay đan lát, tất cả đều là những kỹ năng đã ăn sâu vào trí nhớ cơ bắp từ nhỏ, làm một cách dễ dàng.
Lục Dao nhìn những cây trúc ngút tầm mắt, trước mắt cô hiện lên hình ảnh của từng chiếc sọt, nia, ghế mây... và dĩ nhiên, cả ống đựng nước bằng tre mà cô đang rất thiếu.
Lúc này, Lục Dao có chút hối hận vì đã không mua chai nước khoáng muộn hơn một chút. Sớm biết ở đây có trúc, cần gì phải tốn tiền, à không, tốn [Điểm Lãnh Thổ] kia chứ. Thậm chí nếu có ống trúc, cô đã có thể dùng nó để đun nước, nấu canh.
Lục Dao hít sâu vài hơi, chỉ có thể tự an ủi mình rằng chai nước khoáng có ưu điểm là kín, nhẹ và dung tích lớn, rất thích hợp để mang theo người khi ra ngoài. Điểm này thì ống nước bằng tre dù thế nào cũng không thể sánh bằng.
Dù sao đi nữa, phát hiện ra rừng trúc là một chuyện rất tốt, nó ngay lập tức hạ thấp độ khó sinh tồn của cô xuống vài bậc. Và việc có được chai nước khoáng bản thân nó cũng là một chuyện tốt.
Nén lại những cảm xúc trồi sụt, Lục Dao lại trở nên lạc quan.
Đắm chìm trong sự tự trách về quá khứ không phải là tính cách của cô. Nếu chuyện đã xảy ra rồi, vậy thì cứ thản nhiên chấp nhận sự thật và tìm cách làm cho tình hình trở nên tốt hơn.
Lục Dao cầm lấy dao, bước vào rừng trúc.
Hiện tại trong tay cô chỉ có một chai nước rỗng. Xét đến nhu cầu sinh hoạt, ít nhất cô cũng phải chuẩn bị cho mình tám đến mười cái ống tre để đặt ở nơi định cư, dùng để đựng nước và đun nấu.
Mặt khác, hôm nay cô phải đi sâu vào rừng để hái [Nho] và đào khoai tây dại, việc vận chuyển là cả một vấn đề. Cân nhắc đến thể lực và tốc độ của mình, Lục Dao quyết định trước tiên sẽ chặt tre để đan một cái gùi cao chừng nửa mét.
Sau khi tính toán xong, Lục Dao chọn một cây tre già có tuổi và chất lượng phù hợp rồi đốn xuống.
Nhanh chóng xử lý cành lá xong, vì muốn tiết kiệm thời gian, cô cũng không bận tâm đến việc phải kéo cả cây tre về nhà mới làm, mà trực tiếp chẻ nan và đan gùi ngay tại chỗ.
Nói là thuần thục nhưng dù sao cũng đã gần mười năm không động đến việc này, lúc đầu tay Lục Dao còn hơi ngượng. Nhưng sau khi chẻ cây tre thành những thanh nan đều đặn, chất lượng đồng nhất, dựng khung và bắt đầu đan, mũi ngửi thấy hương tre tươi mát quen thuộc, Lục Dao dần dần tìm lại được cảm giác của ngày xưa, cái cảm giác vừa ngồi bên bếp lửa chờ khoai lang nướng chín, vừa thoăn thoắt đan sọt.
Một buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Lục Dao nhìn chiếc gùi đang dần thành hình trong tay, trong mắt ánh lên một tia hoài niệm.
Chín năm đã trôi qua, ở bên ngoài, cô đã nghĩ mình sớm quên đi những ngày tháng bên ông, trở thành một người thành thị triệt để. Thế nhưng, khi những sợi nan tre trở lại trên tay, cô vẫn không quên kỹ năng sinh tồn mà ông đã dạy cho mình.
Ông nội năm đó nói đây là kỹ năng mưu sinh gia truyền đời đời của nhà họ Lục. Dù cho cha cô lên thành phố không chịu học, cô cũng phải kế thừa cho tốt nghề này.
Lúc còn nhỏ, cô đã ngây thơ đồng ý, nhưng sau đó lại bị hoàn cảnh cuốn đi, dễ dàng vứt bỏ lời hứa sau lưng, hòa nhập vào thành phố và trở thành một người thành thị bận rộn với việc học, mê mẩn các trò chơi.
Ông nội đã qua đời vài năm trước, mang theo nghề thủ công cũ kỹ của mình mà cô độc chết già ở quê, đến chết vẫn không chịu lên thành phố.
Lúc ấy cô đã nghĩ gì nhỉ? Nghĩ ông thật là cố chấp, một vài thứ đã sớm có thể bị máy móc thay thế, không ai làm nữa thì thôi, cần gì phải bướng bỉnh như vậy?
Thế nhưng giờ đây, trên hòn đảo hoang xa rời nền văn minh nhân loại này, thứ cứu vớt và bầu bạn với cô lại chính là những kinh nghiệm và tay nghề cũ kỹ của ông.
Lục Dao đưa tay lau khóe mắt, nhanh chóng hoàn thiện nốt chiếc gùi.
Trước màn hình trực tiếp, từ lúc Lục Dao phát hiện ra rừng trúc, chặt tre nhưng không phải để làm ống đựng nước như mọi người tưởng, mà ngược lại, với vẻ mặt trầm ổn bắt đầu chẻ nan, những khán giả vây xem chỉ có thể dùng từ "vãi" để biểu đạt tâm trạng của mình.
Người xem A: [Do tại hạ ít học, một chữ "vãi" đi khắp thiên hạ. ]
Người xem B: [Vãi, vãi, vãi! Kinh ngạc phát hiện nghệ nhân dân gian... ]
Người xem C: [Còn có thể nói gì nữa đâu, chỉ có thể "vãi" thôi. ]
Người xem D: [Vãi, ba ba tay thợ xin nhận của tại hạ một lạy. ]
Người xem E: [Hành trình đảo hoang, Lục Dao quá đỉnh!]
Bởi vì kỳ vọng dành cho Lục Dao quá thấp, cho nên khi cô tiện tay thể hiện bản chất của một người đam mê thủ công, các khán giả đã đồng loạt bị thuyết phục bởi kỹ năng vượt trội của cô.
Bất kể thời đại nào, dưới trướng những người thợ thủ công "hardcore" luôn không thiếu những kẻ tay chân vụng về gào khóc gọi "ba ba", đặc biệt là trong khoảnh khắc được vạn người chú ý thế này.
Khi cơn chấn động ban đầu qua đi, đã có người lớn tiếng trên khung bình luận.
Người xem F: [Lúc trước là đứa nào nói Lục tỷ là đồ tay mơ? Đứa nào nói, đứa nào nói, ra đây chịu trận!]
Người xem G: [Đúng vậy, mấy đứa mắt mù đoán bừa trình độ của Lục tỷ ra đây chịu trận đi, xem cái gì mới gọi là thủ công đỉnh cao thực sự!]
Những kẻ mắng chửi Lục Dao là đồ vô dụng tay mơ dĩ nhiên đã sớm bỏ đi, những người ở lại bây giờ đều là những người có kỳ vọng vào cô, nên tự nhiên chẳng có ai ra để người ta vả mặt.