Thế giới 1 - Chương 4: Phó bản hoang đảo không người
Trò Chơi Lĩnh Chủ: Xây Dựng Và Làm Ruộng
Nam Hồ Cẩm Lí18-10-2025 13:59:06
Lục Dao hái bốn năm tàu lá chuối rồi quay lại gốc cây nơi cô trồng khoai tây, sau đó bắt đầu cần mẫn đi gom cỏ khô. Mùa hè trời khô hanh, cỏ khô cũng không khó kiếm. Chẳng mấy chốc Lục Dao đã thu về một đống lớn, tiện tay còn tìm thêm ít cành củi nhỏ.
Cô có nhiều kinh nghiệm nhóm lửa ở nông thôn nên biết rằng loại củi nhỏ và khô thế này chính là mồi bén lửa tốt nhất.
Cuối cùng, Lục Dao dọn sạch một khoảng đất trống để phòng cháy, sau đó ra bãi biển nhặt mấy tảng đá phẳng ở rạn san hô về xếp thành một cái bếp lò đơn giản. Xong xuôi, cô đặt một khúc củi khô to bằng bắp chân xuống đất.
Chuyện khoan gỗ lấy lửa, thực ra cô cũng chỉ đọc qua sách vở chứ chưa bao giờ thực hành, thậm chí còn không biết các bước cụ thể. Cô chỉ có thể dựa vào nguyên lý ma sát sinh nhiệt và hình ảnh minh họa trong sách để thử làm.
Cô lấy một nắm cỏ khô nhỏ đặt lên khúc gỗ, sau đó tìm một cành cây khô khá thẳng, bẻ gãy rồi dùng đầu nhọn hơn ấn vào nắm cỏ khô, ra sức xoáy mạnh xuống. Mãi đến khi tạo được một lỗ nhỏ vừa đủ để giữ cố định đầu nhọn của que củi, cô mới dừng lại.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Lục Dao ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt vô cùng thận trọng, đặt que củi vào giữa hai lòng bàn tay và bắt đầu công cuộc khoan gỗ lấy lửa.
Theo kinh nghiệm của Lục Dao, bây giờ là mùa hè, nhiệt độ khá cao, lửa hẳn là sẽ dễ tạo ra hơn. Thế nhưng, đến khi thực sự bắt tay vào làm, cô mới phát hiện ra rằng việc này khó hơn cô tưởng rất nhiều...
Lục Dao cặm cụi mày mò từ lúc ráng chiều rực rỡ cho đến khi chỉ còn lại những vệt sáng cuối cùng của hoàng hôn mà vẫn không tạo ra được chút dấu hiệu nào của lửa. Ngược lại, đôi bàn tay vốn quen cầm bút của cô đã bị que củi làm cho phồng rộp mấy mụn nước lớn, chạm vào là đau điếng.
Thấy trời sắp tối hẳn, Lục Dao đành bất lực vứt que củi đi, ăn một chùm [Nho] rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bầu trời cuối cùng cũng tối đen như mực.
Màn hình lớn của kênh trực tiếp cũng chìm trong bóng tối.
Khán giả trước màn hình đang cảm thán việc đánh lửa không dễ dàng và trao đổi kinh nghiệm với những người khéo tay khác thì bỗng nghe thấy một âm thanh đặc biệt vang lên từ buổi trực tiếp.
Ngay sau đó, video đột nhiên chuyển sang màu xám và buổi trực tiếp bị gián đoạn. Một dòng chữ lớn hiện ra: [Nội dung riêng tư, không thể xem. ] Lát sau, màn hình mới trở lại cảnh hoang đảo tối đen.
Trên hoang đảo, Lục Dao vừa "bón" cho mảnh khoai tây mới trồng của mình một lượt "phân đạm" đầu tiên. Cô lẩm bẩm một câu may mà mình nhớ ra trước khi ngủ, rồi mãn nguyện quay về chiếc ổ tạm của mình.
Đối với thế giới bên ngoài, thời gian trên hoang đảo trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã đến sáng hôm sau.
Còn đối với Lục Dao, đây là đêm đầu tiên cô một mình trải qua ở một nơi xa lạ, trong bóng tối thăm thẳm. Sự cô đơn và sợ hãi đáng lẽ phải kéo đến lại bị sự mệt mỏi quá độ của ban ngày lấn át.
Một đêm không mộng mị, Lục Dao ngủ một mạch cho đến hừng đông.
Dưới một gốc cây đại thụ to khỏe, Lục Dao khoác chiếc áo ngoài và đắp thêm mấy tàu lá chuối hôm qua tìm được, cuộn mình trong chiếc ổ lót bằng cỏ khô và lá cây. Bỗng, thân thể cô khẽ động, và ngay giây tiếp theo, cô mở mắt.
Nhìn khu rừng đã sáng bừng dưới ánh mặt trời, cô chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
Cô có cảm giác hình như có gì đó không đúng lắm.
Rốt cuộc là ở đâu nhỉ?
Lục Dao ngơ ngác một lúc, khiến bộ não trì trệ sau một đêm dài bắt đầu hoạt động trở lại. Sau đó, cô liếc mắt và chú ý ngay đến một chấm đỏ nhỏ trong tầm nhìn của mình.
Thực tế, là một người hiện đại, bất kỳ chấm đỏ nào cũng không thể thoát khỏi đôi mắt tinh tường của cô, bởi vì chấm đỏ thường đồng nghĩa với tin tức mới.
Nhưng ai có thể giải thích cho cô biết, tại sao tầm nhìn của cô lại biến thành một thứ giống như giao diện điện thoại hay máy tính, đến nỗi cũng xuất hiện chấm đỏ?
Lục Dao do dự một chút rồi quyết định dùng ngón tay thử nhấn vào chấm đỏ đó. Ngay lập tức, chấm đỏ biến đổi, bung ra thành một thông báo.
[Hệ thống thông báo: Phát hiện bạn đã chiếm lĩnh thành công phần lãnh địa đầu tiên, thưởng ba [Điểm Lãnh Thổ]. Vui lòng nhấn để nhận. Xin hãy tiếp tục nỗ lực khai phá lãnh thổ để trở thành một Lãnh Chúa vĩ đại nhé, Lãnh Chúa của tôi. ]
Ngay sau đó, một giao diện mới hiện ra trước mặt Lục Dao. Đầu tiên là một dòng chữ: [Chúc mừng bạn đã kích hoạt giao diện trò chơi. ]
Sau dòng chữ đó là một giao diện gọn gàng, chính giữa có hai dòng thông tin:
[Diện tích lãnh địa hiện tại: 1 mét vuông]
[Điểm Lãnh Thổ hiện có: 3]
Góc trên bên trái có một nút [Cửa Hàng], còn góc trên bên phải hiển thị ngày tháng. Ngày tháng trên đó trùng khớp với lúc Lục Dao còn ở Làng Trái Đất. Hôm qua lúc cô vào đây là ngày 19 tháng 6, bây giờ trên giao diện hiển thị là ngày 20 tháng 6, phía sau còn có dòng chữ "07:29", hẳn là thời gian chính xác.
Thời gian chuẩn xác là một sự trợ giúp rất lớn cho người lao động, nhưng Lục Dao hiện giờ không có thời gian để cảm kích sự tiện lợi nho nhỏ này của trò chơi, mà vội vàng nhấn vào nút [Cửa Hàng].
Đã có cửa hàng thì chắc chắn có thể giao dịch.
Bây giờ cô đang thiếu thốn mọi thứ và rất cần một vài công cụ. Không biết tiền tệ giao dịch trong cửa hàng là gì.
Lục Dao có chút hồi hộp nhưng cũng không quá lo lắng. Bởi vì cô chỉ mở khóa được chức năng này sau khi có lãnh địa riêng và nhận được thưởng [Điểm Lãnh Thổ]. Nếu hệ thống đã cố tình mở khóa vào lúc này thì cửa hàng không thể nào chỉ để làm cảnh được. Vì vậy, đơn vị tiền tệ có thể sử dụng trong cửa hàng có lẽ chỉ có hai khả năng: hoặc là thứ gọi là [Điểm Lãnh Thổ], hoặc chính là diện tích lãnh địa.