Thế giới 1 - Chương 24: Phó bản hoang đảo không người
Trò Chơi Lĩnh Chủ: Xây Dựng Và Làm Ruộng
Nam Hồ Cẩm Lí18-10-2025 13:59:05
Lục Dao nuốt nước miếng ừng ực, rồi dùng một động tác cực kỳ chậm rãi đặt chiếc gùi trên lưng xuống, khom lưng, lặng lẽ không một tiếng động mà tiến lại gần hai con thỏ.
Cô càng lúc càng gần với món thịt thỏ...
Mắt Lục Dao sắc như chớp, thân hình như mãnh hổ, đột nhiên lao về phía trước.
Sau đó cô vồ hụt. Hai tay cắm vào lớp lá cây mục dày đặc, không chỉ ăn phải hai mảnh lá cây mà trán còn bị con thỏ đạp cho một cái trước khi bỏ chạy.
Lục Dao "phì phì phì" mà bò dậy, nhìn hai con thỏ đã biến mất không còn tăm hơi, xoa bụng mà không tiếng động kêu rên.
Thịt của cô, thịt của cô, thịt của cô a a a!!!
Lục Dao không cam lòng đi dạo một vòng quanh đó, nhưng hai con thỏ kia như thể biết bay, biến mất sạch sẽ.
Lục Dao thở dài một tiếng, chán nản quay người, định bụng vác gùi về nhà thì lại phát hiện chiếc gùi đang dựa vào gốc cây của mình cũng bị con thỏ đá đổ, nước đổ ra hết.
Trong lòng Lục Dao lập tức lại nghẹn một cục.
Đây có phải là cảm giác mất cả chì lẫn chài không?
Khóe miệng Lục Dao giật giật, yên lặng nhấc gùi lên, ủ rũ cụp đuôi quay về bờ suối múc nước lại.
Thế nhưng, mới đi về hướng dòng suối được vài chục bước, Lục Dao bỗng nghe thấy một tiếng thở dốc rất kỳ quái, như thể người bị hen suyễn không thở ra hơi.
Lục Dao khó hiểu đi theo nguồn phát ra âm thanh, đến dưới một gốc cây cổ thụ đã khô héo cả trăm năm.
Dưới gốc cây có một cái hốc lớn, ngoài cửa hốc mọc một vòng cỏ, vừa hay che kín cái hốc. Nhưng lúc này, vòng cỏ đó như bị thứ gì đó vội vàng giẫm qua, ngổn ngang đổ rạp, để lộ ra cảnh tượng bên trong.
Bên cạnh cửa hốc rơi vãi một ít trái cây và vụn rễ cỏ, còn có một đống cỏ khô lộn xộn, rõ ràng có dấu vết sinh sống của động vật ăn cỏ.
Và ở nơi hơi sâu hơn một chút trong hốc cây, đang lẳng lặng nằm ba chú thỏ con bất động, còn nhỏ hơn cả hai con thỏ Lục Dao vừa gặp lúc nãy.
Tiếng thở dốc khó nhọc mà Lục Dao nghe được lại phát ra từ một nơi còn sâu hơn.
Lục Dao gạt đống vụn và cỏ khô ở miệng hốc ra, mới chú ý thấy ở tận cùng bên trong còn có một chú thỏ con đang không ngừng run rẩy. Tiếng thở dốc khó nhọc đó chính là do nó phát ra.
Chỉ trong giây lát, nó còn ho khan hai tiếng như người bị cảm.
Lục Dao kinh ngạc nhìn chú thỏ biết ho khan. Cô chưa từng nuôi loại động vật nhỏ này. Hồi nhỏ ở quê, ông nội nuôi gà, nuôi vịt, nuôi bò, nuôi heo, cũng chưa từng thấy chúng nó ho khan. Vì vậy, cô vẫn luôn cho rằng chỉ có con người mới bị cảm và ho.
Không ngờ thỏ cũng biết ho... Không đúng, mình đúng là ngốc thật, thỏ bị cảm ho khan chẳng lẽ lại là chuyện khó tưởng tượng sao?
Lục Dao vỗ vỗ cái đầu ngốc của mình, lại một lần nữa cảm thán rằng mình quả nhiên không phải là người có tố chất làm nghiên cứu.
Chú thỏ con đó rất yếu, dù Lục Dao đã gạt đống cỏ khô bên ngoài đi mà nó cũng không có phản ứng gì.
Lục Dao bắt hết mấy con thỏ trong hốc ra, nhìn ba con thỏ con đã chết, cổ mềm oặt rũ sang một bên, lại nhớ đến hai con thỏ lớn hơn mà mình vừa gặp, rồi nhớ lại những kinh nghiệm xem chương trình "Thế giới động vật" hồi nhỏ, bỗng nhiên có một suy đoán có phần đáng sợ.
Những ai đã từng làm bài toán "thỏ hai tháng đẻ một lứa, một lứa bốn con" đều biết, thỏ rất dễ sinh con. Vì vậy, Lục Dao rất dễ dàng đoán ra được, hai con thỏ lớn kia rất có thể chính là cha mẹ của bốn chú thỏ con này.
Còn tại sao chúng lại bỏ rơi những đứa con non nớt này để đi lang thang bên ngoài, và tại sao ba chú thỏ con này lại chết ở đây – Lục Dao nghi ngờ rằng, đó là do hai con thỏ lớn phát hiện con mình sinh ra bị bệnh lạ, cảm thấy không qua khỏi nên đã cắn chết con mình để chuẩn bị rời đi, tìm một nơi ở mới. Dù sao thì thỏ khôn có ba hang, chúng nó chắc chắn không thiếu những cái hang thỏ khác.
Đối với cách làm chọn lọc tự nhiên của động vật, Lục Dao không muốn phán xét, chỉ là nhìn cảnh tượng ba chết một bệnh này, Lục Dao cảm thấy khó xử.
Ở quê còn có câu nói gà bệnh, vịt bệnh không được ăn. Học qua môn sinh vật, Lục Dao tự nhiên biết rằng, mấy con thỏ này rất có thể đã bị nhiễm một loại virus hoặc vi khuẩn nào đó nên mới sinh bệnh. Mà việc chỉ luộc bằng nước hay nướng BBQ có thể diệt sạch được mầm bệnh hay không cô cũng không chắc. Vì vậy, con thỏ bệnh bị cắn chết này cô chắc chắn không dám ăn.
Nhiều thỏ con non nớt như vậy, sao lại chết vì bệnh chứ? Lục Dao vô cùng tiếc nuối.
Còn chú thỏ con đang thoi thóp còn lại này cũng làm người ta khó xử.
Tuy Lục Dao thật sự rất thèm thịt, nhưng nó bệnh như vậy, ăn vào dĩ nhiên là không dám. Nhưng nếu cứ thế bỏ đi, nghĩ đến một đĩa thịt sống sờ sờ cứ thế bị lãng phí, lại cảm thấy không cam lòng.
Nhưng nếu cô chăm sóc nó, cô nuôi sống chính mình đã rất vất vả rồi, lấy đâu ra thời gian mà chăm một chú thỏ con bị bệnh.
Lục Dao đứng đó phân vân, mắt không tự chủ được mà liếc nhìn chú thỏ con vẫn còn sống.
Từ lúc bị cô bắt ra ngoài, nó vẫn không hề chạy, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, dùng móng vuốt che một bên mắt, cúi đầu thở dốc một cách khó nhọc.
Tiếng thở dốc đó cứ vang lên từng tiếng một, nghe mà Lục Dao trong lòng cũng thấy khó chịu.
Cuối cùng, Lục Dao cắn răng một cái.
Không được, thỏ lớn thì không bắt được, ăn thịt chúng nó thì đừng hòng. Thịt thỏ con đã dâng đến tận miệng, mình nhất định phải ăn cho bằng được!
Chẳng phải chỉ là nuôi hai ngày thôi sao? Chẳng phải chỉ là trị một cơn bệnh thôi sao? Sau khi được hệ thống dọn dẹp, trên đảo hoang chắc chắn không có mầm bệnh nguy hiểm chết người nào. Chú thỏ con này nhiều lắm cũng chỉ là cảm cúm, sốt thôi, chuyện này còn không đơn giản! Cô, một người hiện đại, trị một cơn cảm sốt thì dễ như trở bàn tay!