Thế giới 1 - Chương 25: Phó bản hoang đảo không người

Trò Chơi Lĩnh Chủ: Xây Dựng Và Làm Ruộng

Nam Hồ Cẩm Lí 18-10-2025 13:59:05

Lục Dao thở ra một hơi, đã quyết định xong. Con thỏ này, cô nuôi. Quyết định xong, Lục Dao cũng không vội đi, mà dùng con dao mang theo đào một cái hố trên mặt đất, chôn ba chú thỏ con đáng thương bị cha mẹ cắn chết vì sinh bệnh vào. Tuy rằng đối với những chú thỏ đã chết, việc này thực ra không có ý nghĩa gì, nhưng con người khi còn sống, rất nhiều hành vi vốn dĩ không phải để an ủi người đã khuất. Người sống coi trọng tế lễ, là để an ủi linh hồn của chính những người còn sống. - Chôn xong những chú thỏ đã chết, Lục Dao thở phào một hơi, ôm chú thỏ con đang bệnh đến hấp hối lên. Không biết là do trời sinh ngoan ngoãn hay đã quyết định nằm yên mặc cho người ta xử lý, chú thỏ đó ở trước mặt Lục Dao ngoan vô cùng. Dù bị Lục Dao dùng tay không mấy dịu dàng ôm vào lòng, nó cũng không hề phản kháng, rụt cổ lại mặc cho Lục Dao muốn làm gì thì làm, mềm mại ngoan ngoãn như một cục bông, còn dụi cái mũi nóng hổi vào khuỷu tay cong của Lục Dao, như thể đang cẩn thận lấy lòng. Lục Dao thở dài, sờ sờ bộ lông mềm mại của nó. Lục Dao ôm nó ra bờ suối lấy nước lại một lần nữa. Lấy nước xong, cô đi một vòng bên bờ suối rồi đi ngược lên thượng nguồn. Chú thỏ con trong lòng cô nóng ran, Lục Dao đoán nó đang bị sốt. Lục Dao trước kia từng nghe các cụ già trong làng nói rằng, vỏ cây liễu có thể hạ sốt. Dù sao hòn đảo này đã có đủ thứ linh tinh rồi, Lục Dao liền muốn ôm tâm lý thử một lần, xem mình có thể tìm được cây liễu ở bên bờ suối không. Nếu có thể tìm được, thì khả năng sống sót của chú thỏ này sẽ lớn hơn rất nhiều. Chính cô cũng có thể có thêm một chút tự tin, sau này nếu bị bệnh sốt cũng có thể đến tìm vỏ cây liễu để tự chữa bệnh. Cô đi ngược dòng suối lên khoảng một cây số, quả thật đã thấy được mấy cây liễu già xiêu vẹo. Lục Dao cúi đầu nhìn chú thỏ đang cuộn tròn trong lòng mình, thầm nghĩ tiểu gia hỏa này vận khí thật không tồi. Xé một ít vỏ cây liễu mang về, Lục Dao dùng cỏ khô bện một cái ổ tạm cho chú thỏ rồi đặt nó lên trên. Tiểu gia hỏa này quả nhiên nằm im trên đó không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt là không ngừng dõi theo vị trí của cô. Lục Dao bật cười, nhặt củi lửa bên cạnh chuẩn bị nhóm lửa nấu thuốc cho nó. Khi ngọn lửa vừa bùng lên, Lục Dao nghe thấy phía sau có tiếng động. Vừa quay đầu lại, cô thấy chú thỏ đã chui xuống dưới đống cỏ khô, đang trốn ở phía sau và run lẩy bẩy. Lục Dao chớp chớp mắt, ngẩn người một lúc rồi bỗng phản ứng lại, là do ngọn lửa làm nó sợ. Tổ của thỏ con nằm cách bếp đá của cô vài bước chân, một con non chưa từng thấy lửa mà gặp lửa bị kinh hãi là chuyện rất bình thường. Lục Dao nhìn "ngôi nhà" nhỏ trống không của mình, bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu đã tìm được nguồn nước, nơi định cư tự nhiên cũng không cần phải di dời. Như vậy, việc xây cho mình một cái ổ tử tế hơn cũng đến lúc phải đưa vào kế hoạch rồi. Lục Dao ôm chú thỏ về lại ổ cỏ, lấy một cái sọt đặt trước ổ thỏ để che tầm mắt của nó, làm cho nó vừa hay không nhìn thấy lửa nhưng vẫn có thể nhìn thấy Lục Dao. Làm như vậy xong, chú thỏ quả nhiên đã yên tĩnh lại. Lục Dao cũng không biết vỏ cây liễu dùng làm thuốc cho người có lưu ý gì không, nhưng kiến thức về đông y mà cô biết cũng chỉ đơn giản là có thể sắc thành nước thuốc để uống. Vì vậy, cô đem vỏ cây liễu mang về bỏ vào nước nấu thành non nửa ống nước thuốc màu nâu. Chờ thuốc nguội bớt, cô đưa đến miệng thỏ ép nó uống. Lúc đầu chú thỏ không muốn, nhưng bị cô ấn đầu vào bát thuốc hai lần, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn uống hết. Tối trước khi ngủ, Lục Dao sờ nhiệt độ cơ thể của chú thỏ, phát hiện nó đã không còn nóng như lúc đầu, chỉ là hơi thở vẫn rất khó nhọc, thỉnh thoảng sẽ ho khan. Hơn nữa, vì Lục Dao đốt lửa trại vào ban đêm, dù đã dùng sọt che chắn, nhưng cái bóng khổng lồ chập chờn trong bóng tối dường như vẫn làm chú thỏ rất sợ hãi, nó cứ chôn mình xuống dưới lớp cỏ khô, chỉ để lộ ra cái mông và cái đuôi ngắn cũn như cục bông ở bên ngoài mà run rẩy. Lục Dao vuốt ve tấm lưng mềm mại của nó vài cái để an ủi. Tiểu gia hỏa cọ cọ vào lòng bàn tay cô, trong đêm tối cẩn thận thò đầu ra. Lục Dao nghĩ nghĩ, liền lấy cả cái sọt và chiếc gùi của mình mang lại, hoàn toàn che chú thỏ trong bóng tối. Lúc này tiểu gia hỏa mới an an tĩnh tĩnh ngồi yên trên ổ cỏ không động đậy. - Ngày hôm sau, việc đầu tiên Lục Dao làm sau khi mở mắt là đi xem chú thỏ. Khi cô đến gần cái ổ của nó, cô phát hiện một cục bông nhỏ màu trắng đang run run bên cạnh chiếc sọt, phía sau còn truyền đến tiếng "răng rắc" khe khẽ. Lục Dao nhấc chiếc sọt ra, phát hiện chú thỏ đang ngồi xổm trên đất ăn cỏ khô, mà nguồn gốc của đám cỏ khô đó chính là cái ổ cỏ mà hôm qua cô đã làm cho nó... Lục Dao vừa buồn cười vừa bó tay, xoa xoa eo. Cái thằng nhãi ranh này, cô tốt bụng làm cho nó một cái ổ thỏ phiên bản siêu cấp vô địch sang chảnh mà không dùng, lại coi nó thành kho lương thực dự trữ để ăn vụng. Cô xách chú thỏ lên sờ sờ bụng, phát hiện nhiệt độ cơ thể nó đã trở lại bình thường. Khi bị cô xách lên, nó còn tỏ vẻ không vui, một bên dùng chân trước ôm mấy cọng cỏ, một bên duỗi chân phải về phía sau đạp loạn xạ. Lục Dao vỗ nhẹ vào cái mông lông xù của nó một cái, mắng một câu "đồ vô lương tâm" rồi đặt nó lại xuống đất. Sau khi được đặt xuống đất, chú thỏ lập tức căng thẳng mà dùng một chân giẫm lên cái ổ nhỏ của mình, phảng phất như sợ bị cô cướp mất địa bàn. À không, theo định nghĩa của nó về cái ổ thỏ này, hành vi hiện tại của nó phải gọi là giữ đồ ăn. - [Tác giả có lời muốn nói:Ui chao, thỏ con, cưng quá, muốn xoa nựng!]