Thế giới 1 - Chương 3.2: Phó bản hoang đảo không người
Trò Chơi Lĩnh Chủ: Xây Dựng Và Làm Ruộng
Nam Hồ Cẩm Lí18-10-2025 13:59:06
Nhưng Lục Dao không có ý định dừng lại ở đây.
Thứ nhất, [Chủ Thần] đã nói hiện tại là chế độ tân thủ, tất cả động vật nguy hiểm trên đảo đều đã được dọn dẹp. Vì vậy, cô hoàn toàn không cần lo lắng bị thú hoang lạ mặt nào đó tấn công. Hàng rào cây cối lúc này không còn tác dụng, ngược lại còn trở thành vật cản trở hành động của cô.
Thứ hai, nhiệm vụ của cô trong trò chơi này không chỉ là sinh tồn. Lục Dao vẫn nhớ rõ [Chủ Thần] từng nói, đây là một "[Trò Chơi Sinh Tồn Xây Dựng Quy Mô Lớn]". Trước khi vào phó bản, cô cũng nghe thấy lời nhắc nhở yêu cầu mình phải xây dựng [Lãnh Thổ] thật tốt, thậm chí còn nói nếu không đạt tiêu chuẩn xây dựng sẽ bị đào thải.
Nếu muốn xây dựng, cô không thể chỉ nghĩ đến việc dựa vào vách đá đầy [Nho] này để sống qua ngày.
Hồi nhỏ, cô sống ở một làng quê nhỏ miền Nam nước Hoa. Nơi đó có quan niệm truyền từ đời này sang đời khác rằng, chỉ khi có đất đai của riêng mình ở một nơi nào đó để cày cấy, thì mới được xem là đã bén rễ ở đó. Trước việc làm nông, mọi thứ khác đều là thứ yếu.
Tại sao Lục Dao lại phải bất chấp thể lực đã gần cạn kiệt, không ngại cực khổ mà kè kè mang theo một đống [Cỏ Mã Đề] và mấy cân [Khoai Tây] chạy khắp nơi? Chẳng phải là để tìm một nơi trồng [Khoai Tây] xuống, hướng tới cuộc sống tự cung tự cấp trong tương lai đó sao? Chỉ biết dựa núi ăn núi, không nghĩ đến trồng trọt, trong mắt những người dân nước Hoa truyền thống nhất, đó là tư tưởng của kẻ lạc hậu, ăn lông ở lỗ. Những người dân nước Hoa cần cù và trí tuệ là phải trồng trọt! Dù có ở nơi khỉ ho cò gáy nào đi nữa, cũng phải dùng đôi tay cần cù của mình để cải tạo thành một mảnh ruộng tốt!
Lục Dao ăn uống no nê dưới vách đá, chỉ nghỉ ngơi một lát rồi nhanh chóng đứng dậy. Xét thấy [Nho] trong danh sách cây lương thực có lẽ chỉ thuộc hàng thứ yếu, thậm chí còn chẳng được "dòng dõi" cây lương thực cao quý kia coi trọng mà ghi tên vào gia phả, nên cô không có ý định đào cả gốc [Nho] mang đi trồng.
Thay vào đó, cô chỉ định hái một ít để làm thức ăn tạm thời. Dù sao ở đây cũng có cả một vách đá đầy [Nho]. [Nho] dại vốn mọc tự nhiên, đã chiếm lĩnh cả một mặt vách đá và trở thành chủ nhân xứng đáng của nơi này rồi, thì dĩ nhiên cũng không cần cô phải giúp đỡ gì thêm. Cô chỉ cần đến kỳ thì tới hái, không để chúng chín rục rồi rơi rụng lãng phí là được.
Nếu đã định lấy [Nho] làm thức ăn mà lại dùng vài chiếc lá để gói thì trông không ổn lắm. Lục Dao vừa cởi chiếc áo khoác ngoài trải xuống đất để đựng [Nho], vừa thầm cảm ơn trời vì ở nhà mình hay bật điều hòa ở nhiệt độ thấp, nên không chỉ mặc áo khoác bên ngoài, mà bên trong còn có một chiếc áo hoodie dài tay nữa. Tuy không dày, nhưng cũng đủ để bảo vệ cánh tay cô không bị cành cây cào xước khi đi trong rừng.
Chẳng mấy chốc, Lục Dao đã hái được bảy tám chùm [Nho] lớn căng mọng, chất đầy chiếc áo khoác. Cô túm hai ống tay áo và vạt áo lại, buộc thành một cái tay nải nhỏ xách theo. Tay kia ôm khư khư số [Khoai Tây] và [Cỏ Mã Đề] vào lòng, vòng qua vách đá này, tiếp tục đi về phía trước.
Cô vẫn muốn tìm một nơi thích hợp để ở.
-
Sau khi đi xuyên qua vách đá, Lục Dao men theo con đường thêm khoảng nửa giờ nữa thì nghe thấy tiếng sóng triều.
Trời lúc đó đã xế chiều, Lục Dao ôm mớ [Nho] và [Khoai Tây], thở hồng hộc đi tới một khu rừng thưa.
Vùng này toàn là những cây thân gỗ cao lớn, thẳng tắp. Đang là giữa hè nên tán lá dày đặc đã che kín ánh mặt trời, khiến những bụi cây thấp và cỏ dại không có không gian sinh trưởng. Vì vậy, mặt đất chỉ được phủ một lớp lá rụng dày, ngoài vài cây con còi cọc thì không còn bụi cỏ nào khác.
Vừa bước vào khu rừng này, mắt Lục Dao liền sáng lên. Lại nghe tiếng sóng vỗ ngày một rõ, cô càng thêm chắc chắn rằng mình sắp đến gần một bãi biển nào đó.
Cô lấy lại tinh thần, men theo tiếng sóng đi thêm chừng mười phút nữa, khung cảnh trước mắt bỗng rộng mở, một bãi biển bao la hiện ra.
Lục Dao không khỏi mỉm cười. Có nước biển nghĩa là sẽ có muối. Hơn nữa, mặt đất ở khu vực này khá bằng phẳng, rất ít cỏ dại, lại còn có một lớp mùn dày, đất có màu nâu sẫm màu mỡ, chắc chắn sẽ rất thích hợp để trồng trọt.
Cô cẩn thận đặt chùm [Nho], mớ [Khoai Tây] và cả [Cỏ Mã Đề] mà mình đã mang theo suốt chặng đường xuống đất. Chỗ [Cỏ Mã Đề] được cô trồng tạm ngay rìa khu rừng. Sau đó, cô đi sâu vào trong, chọn một cây đại thụ to khỏe rồi nhặt mấy cành cây khô cứng cáp, bắt đầu đào đất.
Lớp mùn tích tụ nhiều năm khiến đất ở đây rất tơi xốp, đào lên không hề tốn sức. Cô khai khẩn được một luống rau nhỏ rộng chừng một mét vuông, xới tơi toàn bộ đất lên rồi đào vài cái hố, đem cả bọc [Khoai Tây] mà mình đã vất vả mang theo gieo xuống.
Khi cô làm xong mọi việc, ráng chiều đã nhuộm kín chân trời. Lục Dao lại đi dọc theo bìa rừng, vốn chỉ định tìm ít cỏ khô để làm mồi nhóm lửa, không ngờ lại phát hiện một bụi chuối tây nhỏ.
Ở quê của Lục Dao cũng có cây chuối tây, nhưng trong ấn tượng của cô thì thứ này ra quả ăn không ngon chút nào, thua xa chuối thường. Điểm tốt duy nhất là lá của nó rất to. Tuổi thơ của Lục Dao tràn ngập ký ức cùng đám bạn tinh nghịch phá phách, ngắt lá chuối tây nhà người khác đội lên đầu che mưa.
Dĩ nhiên, bây giờ Lục Dao chưa cần ô che mưa, nhưng cô nghĩ mình có thể có một cái "giường" êm ái hơn.
Cô vốn định trải một lớp cỏ khô ngay trên mặt đất, sau đó phủ thêm ít lá cây là thành giường. Giờ thì cô có thể lót thêm một lớp lá chuối tây lên trên lớp cỏ khô đó.