Thế giới 1 - Chương 17: Phó bản hoang đảo không người

Trò Chơi Lĩnh Chủ: Xây Dựng Và Làm Ruộng

Nam Hồ Cẩm Lí 18-10-2025 13:59:05

Chiều tối, cô đấm đấm cái cổ đau nhức, tính toán xem chai nước khoáng của mình còn uống được mấy ngày nữa, rồi vô cùng thất vọng quay về. Khi đi ngang qua bụi chuối tây, cô vẫn cố gắng vực lại tinh thần, cắt một đống lá chuối xuống. Ngày hôm nay, tâm trạng của Lục Dao là lo âu và thất vọng. Việc không tìm thấy nguồn nước khiến cô áp lực rất lớn. Vất vả cả một ngày, mồ hôi trên người ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, những chỗ khác trên cơ thể cũng bẩn đến mức không chịu nổi. Nhưng nguồn nước sạch duy nhất cũng chỉ có ba lít kia, uống còn không đủ, làm sao nỡ dùng để vệ sinh cơ thể? Thế nên bây giờ Lục Dao vừa bẩn vừa hôi. Hai ngày trước, với niềm hy vọng tràn trề về tương lai, Lục Dao đã đè nén tất cả những khó chịu này vào sâu trong tâm trí. Hôm nay tìm nước cả ngày không có kết quả, những khó chịu này lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng. Ban đêm, Lục Dao nằm trong chiếc ổ nhỏ của mình, nghe tiếng lửa trại cháy lách tách, trằn trọc không sao ngủ được. Trên khung bình luận cũng bắt đầu lo lắng thay cho Lục Dao. Xem xong hành động cả ngày của Lục Dao, lại thấy cô thỉnh thoảng lại lật xem mực nước trong chai, cả ngày tiết kiệm không chịu uống, chỉ dám ăn nho giải khát, ai mà không đoán ra được Lục Dao hôm nay đã đi tìm nguồn nước cả ngày. Nhưng khu rừng rậm rạp như vậy, ai biết nguồn nước ở đâu? Có người trên khung bình luận cũng bắt đầu sốt ruột: [Cái trò chơi chết tiệt này sẽ không phải là không thiết kế nguồn nước ngọt đấy chứ?] [Chắc không đâu. Không thiết kế nguồn nước ngọt thì Lục Dao và những người khác trên đảo uống cái gì? Chỉ dựa vào ăn nho, trong thời gian ngắn thì còn được, chứ lâu dài cơ thể chắc chắn sẽ có vấn đề. Hơn nữa ăn hết nho rồi thì làm sao? Chắc chắn phải có nước ngọt. ] [Có đấy. Tôi vẫn luôn xem kênh trực tiếp của mấy người chơi phó bản hoang đảo, có hai người đã tìm thấy nguồn nước ngay ngày đầu tiên. Bạch và Fickles cũng đã tìm thấy nguồn nước hôm nay. Những người còn sống bây giờ, hình như chỉ còn Lục Dao là chưa tìm thấy nguồn nước thôi. ] Có người nhìn thấy tin nhắn liền nổi nóng: [Khốn thật, sao hai ngày trước Lục Dao không biết đi tìm nước đi? Nguồn nước quan trọng như vậy mà hôm nay mới biết đi tìm à, con ngốc này? Đảo lớn như vậy, đương nhiên không thể tìm thấy nước ngay được rồi. Đến lúc đó thì khát chết đi. ] Cũng có người ra giải thích: [Đừng quên, Lục Dao là người nhận được nhiều [Điểm Lãnh Thổ] nhất, cô ấy đã dùng nó để mua ba lít nước khoáng rồi, nên mới không vội. Mọi người cũng đừng nóng nảy như vậy được không? Lục Dao còn hơn hai lít nước nữa mà, cộng thêm nho, có thể cầm cự được một thời gian. ] [Đúng vậy, chắc là vẫn còn cầm cự được một thời gian. ] [Với cái tốc độ lề mề của cô ta, ai biết khi nào mới tìm được nước chứ? Cái thứ gì đâu, cứ tưởng lợi hại lắm, lãng phí thời gian của lão tử. Đồ vô dụng vẫn chỉ là đồ vô dụng, đi đây. ] Sau tin nhắn này, lại lục tục xuất hiện mấy tin nhắn trách móc Lục Dao rồi cũng bỏ đi. Chờ những tin nhắn như vậy không còn hiện lên nữa, mới có người từ từ lên tiếng: [Vừa nhìn là biết mấy người mới bị thu hút bởi tài đan lát lúc sau. Chưa trải qua sóng to gió lớn từ đầu, tâm lý không vững. ] [Đúng vậy, đám người chúng ta từ đầu đã trải qua sóng to gió lớn gì rồi chứ. Còn nhớ không, lúc đó cả khung bình luận đều cảm thấy Lục Dao hết thuốc chữa, chúng ta không phải cũng đã nhẫn nhịn qua sao?] [Đúng vậy, nếu để bọn họ nhìn thấy cảnh Lục Dao lúc đầu ngã bị thương, chắc còn tức điên lên không biết thế nào. Tâm lý này, quá kém. ] [Đúng vậy, nhớ ngày xưa, yêu cầu của chúng ta đối với Lục Dao là gì? Chỉ cần bị thương không khóc là đã đáng khen rồi đúng không? Bây giờ Lục Dao không chỉ hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, mà còn mở khóa kỹ năng đại lão thủ công, tôi còn có gì không thỏa mãn nữa. ] [Tôi thấy cô bé này rất kiên cường, gặp chuyện không hoảng, chịu được khổ, biết cắn răng chịu đựng. Có tinh thần này thì nguy cơ nào mà không vượt qua được?] [Đúng vậy, phải có niềm tin vào đại lão chứ. Trước khi đại lão tay không đan gùi, ai trong chúng ta có thể nghĩ ra người ta còn có kỹ năng đó đâu? Biết đâu ngày mai đại lão lại nghĩ ra cách gì đó. ] [Tôi nhớ lõi cây chuối tây cũng ăn được, hơn nữa hàm lượng nước rất cao, trong tự nhiên khi không có nước ngọt có thể dùng để cung cấp nước. Chỉ xem Lục Dao có phát hiện ra không thôi. ] [Thế này thì có hơi làm khó người khác quá không? Ai rảnh rỗi mà đi bóc lõi cây chuối tây chứ?] [Quan trọng là lõi cây chuối sao? Quan trọng là nguồn nước. Lục Dao bây giờ không thiếu nước uống, cái cô ấy thiếu là nước cho sau này, và cả nước sinh hoạt nữa, phải tìm được nguồn nước ngọt thực sự mới được. ] [Thôi thôi, không sao không sao, cứ từ từ. Dù sao Lục Dao trong tay vẫn còn nước khoáng và nho, từ từ tìm nguồn nước cũng kịp. ] Trên khung bình luận, ý kiến về Lục Dao không đồng nhất, nhưng ngoài đám người mới đến lúc đầu ra, không ai có ý định rời đi cả. Ngày hôm sau nhanh chóng kéo đến. Khi Lục Dao mở mắt, giao diện trò chơi hiển thị thời gian là 07:10. Lại là một ngày trời trong, nắng gắt. Lục Dao cúi đầu nhìn bộ quần áo bẩn thỉu trên người mình, hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy. Cô lấy những quả nho đã hơi mềm ra ăn mấy chùm, sau đó cầm chai nước khoáng mà trước đây cô không nỡ uống, tu một hơi lớn. Dòng nước ngọt lành chảy xuống bụng, phảng phất như tất cả bụi bặm và năng lượng tiêu cực tích tụ mấy ngày nay đều được gột rửa sạch sẽ. Lục Dao vui sướng thở ra một hơi, cẩn thận vặn chặt nắp chai, khoác bộ quần áo bẩn lên người, cầm lấy mấy ống tre dài đã vót hôm qua, tiện đường rút một sợi dây leo dài rồi đi về phía bờ biển.