Thế giới 1 - Chương 11: Phó bản hoang đảo không người
Trò Chơi Lĩnh Chủ: Xây Dựng Và Làm Ruộng
Nam Hồ Cẩm Lí18-10-2025 13:59:06
Nếu lát nữa không tìm thấy khoai tây, cô cũng có thể trực tiếp vác gùi nho này về. Như vậy hôm nay cũng không uổng công.
Khi [Nho] đã chiếm ba phần tư không gian của chiếc gùi, Lục Dao vác gùi lên lưng, ước lượng trọng lượng rồi dừng lại. Không thể tham lam được, nếu chất thêm nữa sẽ không vác nổi.
Tiếp theo là đi tìm chỗ khoai tây dại mà cô đã phát hiện trước đó.
Khoai tây dại tính cả lá trên mặt đất khá chiếm không gian, lại không được làm dập, nên không tiện dùng gùi để đựng. Cô dự tính sẽ đào lên rồi ôm về.
Hai giờ chiều, cô bẻ một ít lá cây che chỗ nho lại rồi giấu vào giữa các bụi dây leo. Sau đó, cô dùng lá nho gói một chùm [Nho] bỏ vào túi để giải khát dọc đường rồi cầm dao đi sâu hơn vào rừng theo lối hôm qua.
Trong tình huống đã có nho để giải khát thì không đời nào cô lại uống nước khoáng. Nước khoáng tổng cộng chỉ có ba lít, uống một ngụm là vơi một ngụm, phải cố gắng tiết kiệm để phòng khi cần kíp.
Càng vào sâu trong rừng, địa hình càng phức tạp. Lục Dao không ngoài dự đoán lại rơi vào vòng lặp đi nhầm đường - sửa sai - đi nhầm đường - sửa sai. Cô đi gần hai tiếng đồng hồ mới tìm được đến gần khu vực mình đã đánh dấu.
Mà cho dù đã tìm đến nơi, việc tìm lại được bụi khoai tây trước đó cũng không hề dễ dàng.
Giữa một màu xanh mướt của cây cỏ, làm sao có thể dễ dàng liếc mắt một cái là tìm ra vị trí của bụi khoai tây đã thấy lần trước? Dù đã làm dấu, nhưng hôm qua Lục Dao có công cụ gì trong tay đâu, chẳng qua chỉ là bẻ gãy và giẫm nát đám cỏ dại xung quanh bụi khoai tây để làm nó lộ ra mà thôi.
Phải biết rằng, trong giới những người đi tìm sâm ở núi Trường Bạch có lưu truyền câu chuyện rằng khi gặp nhân sâm phải dùng chỉ đỏ buộc vào để nó không chạy mất, chính là vì trong những khu rừng nguyên sinh rậm rạp, cây cối quá dày đặc, nhìn từ hướng nào cũng như nhau. Nếu không dùng một thứ gì đó khác biệt với môi trường để đánh dấu, chỉ quay đi một cái là sẽ không tìm lại được vị trí cũ.
Lục Dao lúc này cũng rơi vào phiền não vì không tìm thấy chỗ cũ. Cô đi đi lại lại quanh khu vực trong trí nhớ mấy lượt mà vẫn không tài nào tìm ra bụi khoai tây đó.
Loanh quanh một chỗ tìm khoai tây, Lục Dao không khỏi hoài nghi nhân sinh. Chắc chắn hôm qua mình đã được buff may mắn gì đó, nếu không làm sao có thể tình cờ gặp được cả ba bụi khoai tây giữa rừng cây mênh mông, lại còn được cô "nhất kiến chung tình" ngay lập tức.
Quanh quẩn ở một khu đất gần hai mươi phút, Lục Dao cuối cùng cũng tìm thấy bụi cây màu xanh không mấy nổi bật giữa rừng rậm.
Những chiếc lá bị cô giẫm nát và bẻ gãy đã bắt đầu héo đi, mang một màu xanh đậm và sâu hơn. Bụi khoai tây mà cô phát hiện hôm qua vẫn vững vàng đứng ở giữa, không khác gì so với lúc cô nhìn thấy nó.
Lục Dao liếc nhìn thời gian, đã bốn giờ mười phút chiều. Tuy rằng đi lại con đường cũ để quay về sẽ thuận lợi hơn, nhưng Lục Dao không biết hòn đảo này mấy giờ sẽ tối. Nếu không phải bất đắc dĩ, cô đương nhiên muốn quay về "ngôi nhà" nhỏ đơn sơ của mình để qua đêm.
Con người luôn là vậy. Khi không có nơi ở cố định, không có mục tiêu, họ sẽ lo lắng bất an, hành động yếu ớt. Nhưng một khi có mục tiêu nào đó, có một nơi có thể gọi là "tổ ấm" của mình, họ sẽ đột nhiên bộc phát ra sức mạnh tinh thần và lòng dũng cảm gấp nhiều lần.
Một mình trên hòn đảo hoang này, Lục Dao biết sức khỏe tâm lý của mình cũng rất quan trọng. Trong những bài đọc hiểu văn học cô từng làm, những người lữ hành gặp nạn thường không chết vì hoàn cảnh khắc nghiệt, mà chết trước một bước vì sự tuyệt vọng và từ bỏ của chính mình. Biết được điều này, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng để mình rơi vào sự cô đơn và bất an.
Cô gạt những chiếc lá gãy sang một bên, nhanh chóng cắm dao xuống đất để đào khoai tây.
Bụi khoai tây này quả thực lớn hơn bụi hôm qua cô đào. Có lẽ vì chúng mọc đông, cỏ dại xung quanh không tranh được dinh dưỡng nên chúng mọc to và béo hơn, củ cũng lớn hơn hẳn so với mớ hôm qua.
Lục Dao trong lòng đang có chuyện nên xuống tay cũng vội vàng. Tuy đào nhanh nhưng chỉ một chút không cẩn thận, cô đã làm nát hai củ khoai tây to.
Dù cô nhớ rằng ngày trước khi đào khoai lang, những củ càng lớn lại càng dễ bị làm nát, nhưng khi nhìn thấy những củ khoai tây quý giá, nguồn lương thực tương lai của mình bị chính con dao của mình bổ làm đôi, Lục Dao vẫn không khỏi thấy tim mình thắt lại, lộ vẻ đau lòng.
Trên khung bình luận cũng vang lên một tràng kêu rên.
[Khoai tây ơi là khoai tây, khoai tây của tôi!]
[Ôi, củ khoai tây của lão phu!]
[Tim gan của tôi ơi! Sao người còn trẻ mà đã ra đi như vậy! Đúng là cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà!]
[Hôm nay khoai tây nát hai củ, sang năm trong đất thiếu mười cân! A! Lương thực của tôi! Báu vật của tôi!]
Trên Trái Đất, những khán giả xem kênh của Lục Dao không chỉ kêu rên trên khung bình luận, mà ở thế giới thực cũng đột nhiên lăn lộn kêu gào một cách chẳng hề có chút hình tượng nào, khiến người nhà và bạn bè của họ phải xúm lại vây xem.
Tại một khu dân cư, lão Lý nằm ngửa trên ghế sô pha, nhìn trần nhà và lặng lẽ rơi lệ.
Bác gái hàng xóm xách theo trứng gà và cải trắng đi vào, liếc nhìn một cái rồi hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Người nhà lão Lý lộ ra vẻ mặt không nỡ nhìn.
Lão Lý đờ đẫn nhìn thẳng lên trần nhà, nước mắt từ từ chảy ra, miệng lẩm bẩm: "Tôi không ăn, tôi không uống, tôi chỉ muốn củ khoai tây của tôi."
Tại một khu đất trống trong tiểu khu, Tiểu Vương cầm lấy khoai tây và cải trắng trong tay, rồi đột nhiên ôm mấy củ khoai tây vào lòng, nỗi bi thương ập đến.