Quyển 1 - Chương 43

Xuyên Nhanh: Công Lược Các Nam Chính Bằng Mẹ Quý Nhờ Con

Miêu Tình Thạch 17-07-2025 08:37:38

Cao Dương nhìn bọn họ hành lễ nhưng vẫn liếc về phía Chúc Bạch Thược, thấy hai mắt nàng đỏ hoe, lại không rơi nước mắt, hắn thấy hài lòng. Cao Dương không chờ đoàn đón dâu đi là đã dẫn Chúc Bạch Thược rời khỏi đây. Khi quay lại Xuyết Hà Cung, Cao Dương nhìn Chúc Bạch Thược cúi đầu xuống, hắn vung tay cho nhóm Hỉ Nhi rời khỏi phòng. Hai mắt hắn sâu thẳm, hắn bế lấy Chúc Bạch Thược còn đang ủ rũ lên, đi vào phòng. Cuối cùng Chúc Bạch Thược cũng hoàn hồn, nàng kinh sợ kêu lên,"Bệ hạ!" Nàng giơ tay đỡ bụng. Cao Dương khựng lại đôi chút, nhìn cổ tay phải của mình rồi ôm chặt nàng hơn, như thể muốn khảm nàng vào lồng ngực mình. "Ngoan nào." Tiếng nói của hắn khàn đi kèm theo chút dịu dàng mê hoặc lòng người. Cuối cùng, Cao Dương đặt nàng lên giường. Nhìn Chúc Bạch Thược mặc áo hoa hồng màu đỏ nằm trên đệm giường cũng có màu đỏ, Cao Dương đảo mắt khẽ cúi đầu, tóc đen dài rủ xuống bên vai, quấn quýt với mái tóc của Chúc Bạch Thược, bầu không khí dần trở nên mờ ám. "Bệ hạ..." Chúc Bạch Thược hoảng hốt ngước mắt nhìn lên, lúc này mới phát hiện đồ trang trí trong phòng, màn giường đều đã được đổi thành màu đỏ sẫm sau khi bọn họ rời khỏi phòng, rất giống phòng tân hôn mà Chúc Bạch Thược thường tưởng tượng khi mình thành hôn. Nàng giật mình, cũng thôi không giãy giụa nữa. Tiếng cười khẽ vang lên trong cổ họng Cao Dương, hắn dùng chóp mũi dụi dụi vào mũi nàng, trong đôi mắt lạnh lùng thường ngày hiện lên một tia sáng dịu dàng, dưới ánh nến đỏ trông rất có phần lừa gạt. Ít nhất là trong chớp mắt nàng, Chúc Bạch Thược cảm thấy Cao Dương thật sự yêu mình. "Thược Nhi, trẫm thích nàng." Tim Chúc Bạch Thược đập thình thịch loạn xạ, lông mày run rẩy, đôi mắt như nước hồ thu sáng ngời hoảng sợ nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt xinh đẹp và làn da trắng như tuyết bị nhuộm một sắc đỏ ửng, nàng thì thào,"Bệ hạ..." Trong lúc nhất thời, dưới cơ thể nàng như có vô số màu sắc tươi sáng tỏa ra, Cao Dương vô thức nuốt nước bọt, thậm chí hắn cảm thấy cổ tay phải của mình hơi nóng lên. "Thược Nhi, nàng có thể gọi thẳng tên của ta, Cao Dương, đây là quyền lợi của một mình nàng." Cao Dương hôn lên nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, sau đó kéo màn giường xuống che đi cảnh xuân sắp chiếu ra ngoài. ... Từ sau cái ngày hoang đường đó, Cao Dương thường tới Xuyết Hà Cung ngủ lại, trong khoảng thời gian này, các phi tần trong cung ghen ghét không gì sánh được. Có người độc ác lại mất kiên nhẫn muốn bỏ thuốc hãm hại Chúc Bạch Thược. Chỉ là món bánh có thuốc còn chưa được đưa đến tay Chúc Bạch Thược thì Thục phi hạ độc đã bị bắt lấy, bị Cao Dương nhốt vào lãnh cung với tội danh muốn bỏ thuốc độc hãm hại hoàng tử. Trong phút chốc, tất cả các phi thần ghen tị đến nỗi mụ mị đầu óc như bị xối nước lạnh vào đầu, hoàn toàn tỉnh táo lại, không dám ra tay với Chúc Bạch Thược. Cứ thế, bụng của Chúc Bạch Thược dần to ra, vì nàng mang thai đến ba đứa bé nên bụng vô cùng to lớn khiến Cao Dương lo lắng hết sức. Nếu không phải thái y của thái y viện tới khám, lấy mạng người cả nhà già trẻ ra đảm bảo, nói thân thể của Quý phi nương nương hoàn toàn khỏe mạnh, bụng to như thế có thể là song sinh, thì không biết Cao Dương còn làm chuyện gì nữa. Nhưng dù là thế thì lần nào Cao Dương thấy cái thai của Chúc Bạch Thược, lòng hắn vẫn hoảng hốt. Hắn chưa từng biết phụ nữ mang thai là chuyện đau khổ đến thế. Điều này khiến mọi người trong Xuyết Hà Cung đều phải cẩn thận hết sức, lúc nào cũng chú ý đến tình hình của Chúc Bạch Thược. Thời gian luôn trôi qua thật nhanh khi con người ta lơ đãng, thoáng cái mà đã là hạ đi, thu đến, thu đi, đông đến, sắp tới năm mới rồi. Chúc Bạch Thược ngồi cạnh lò sưởi, nhìn bông tuyết bay là là đầy trời, lòng nàng thầm nói với hệ thống,"Ta cảm thấy chắc là mình sắp sinh rồi, không biết là sinh vào cuối năm hay là đầu năm. Hệ thống, ngươi lấy thuốc hỗ trợ sinh sản không đau ra giúp ta, lấy cả thuốc chữa trị sau sinh trong trung tâm mua sắm ra nữa."