Quyển 1 - Chương 35

Xuyên Nhanh: Công Lược Các Nam Chính Bằng Mẹ Quý Nhờ Con

Miêu Tình Thạch 17-07-2025 08:34:12

Lý lang mặc quan phục càng tôn lên vẻ ngọc thụ lâm phong, không biết khi Lý lang mặc hỉ phục màu đỏ thì sẽ trong phong lưu oai hùng đến mức nào. Nghĩ thế, gò má của Công chúa Vân Châu càng đỏ hơn. Lý Thắng Gia thấy người trong lòng đến, hai mắt hắn ta sáng ngời, ánh mắt của bọn họ va chạm trong không trung, cho người ta cái cảm giác gắn bó mà không ai chen vào được. Sau một lúc lâu, Công chúa Vân Châu mới nhìn sang nơi khác,"Vân Châu bái kiến hoàng huynh." Cao Dương như thể không để ý tới lời chào hỏi chậm chạp của Vân Châu, hắn khẽ cụp mắt đọc tấu chương, hờ hững hỏi,"Ngươi tới đây vì chuyện gì?" Công chúa Vân Châu không thấy được sự lạnh nhạt trong giọng nói của hắn, chỉ mím môi, khẽ nói,"Hoàng huynh, ngươi đừng để Lý lang... Lý thám hoa tới Hà Bắc được không? Ở đó có nạn hồng thủy nghiêm trọng, e là không an toàn." Lý Thắng Gia nghe đến chuyện Công chúa không muốn hắn ta tới Hà Bắc thì giật mình, nhưng khi biết lý do là lo lắng cho sự an toàn của mình, ánh mắt hắn ta dịu đi. Công chúa đúng là người quan tâm, săn sóc cho hắn ta, lúc nào cũng để ý đến hắn ta. Cuối cùng Cao Dương cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt có vẻ là lạ,"Rồi thì cũng phải có người đi giúp dân chúng vượt qua thiên tai chứ? Lý ái khanh không đi, ngươi muốn ai đi?" "..." Công chúa Vân Châu á khẩu, nàng làm sao biết được trong triều có những quan viên nào? "Bệ hạ, Công chúa, thần tự nguyện tới Hà Bắc giúp đỡ dân chúng vượt qua thiên tai! Ở khu thiên tai hoành hành còn có nhiều người chịu khổ, bây giờ thần càng phải nên đứng ra giúp đỡ, thần không ngại khó khăn! Dù có chông gai gập ghềnh ra sao, thần vẫn nguyện đương đầu!" Lý Thắng Gia thốt ra những lời oai phong khí phách, tầm mắt của Công chúa Vân Châu lại thay đổi, nàng ta không chỉ thấy ý trung nhân của mình là người có học thức hơn người mà còn có lòng dũng cảm khó ai bì nổi, hoàn toàn xứng đáng là đại anh hùng trong lòng mình! "Bệ hạ! Nếu thần lập được công lao trong việc này, thần có thể xin ngài gả Công chúa Vân Châu cho thần được không? Thần thích nàng ấy, không phải vì nàng ấy là Công chúa mà vì nàng ấy là Vân Châu độc nhất vô nhị trên thế giới này! Thần chắc chắn là mình sẽ đối xử với nàng ấy như châu báu!" Lý Thắng Gia thuận nước đẩy thuyền. Công chúa Vân Châu đỏ hết cả mặt, lòng chan chứa tình cảm, nũng nịu gọi,"Lý lang-" Nàng ta không ngờ Lý Thắng Gia lại nói thẳng chuyện xin hoàng huynh tứ hôn như thế, lòng nàng ta hết sức cảm động, chắc chán là Lý Thắng Gia yêu mình lắm nên mới xúc động như vậy! Cuối cùng Cao Dương cũng ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào Lý Thắng Gia, trong mắt hắn có áp lực chỉ thuộc về đế vương, giọng hắn lại lạnh nhạt,"Chờ ái khanh về từ Hà Bắc, nếu hai người các người có ý với nhau, trẫm sẽ tứ hôn cho các ngươi." Lý Thắng Gia và Công chúa Vân Châu đều nhìn nhau, khó nén được vẻ vui sướng. Lòng bọn họ đã nhận định đây là cơ hội do Hoàng đế/ hoàng huynh cho bọn họ, chờ Lý Thắng Gia quay về thì hai người sẽ được ở bên nhau mãi mãi, làm hai vợ chồng ân ái mặn nồng. Vào giữa tháng sáu, cuối cùng cha Chúc cũng đã về từ Giang Nam, và mang về phần lớn đồ đạc của nhà bọn họ. Sau khi về nhà họ Chúc ở kinh thành, ông mới biết là con gái cưng nhà mình đã có thai, bị triệu vào cung, còn được Hoàng đế phong làm Quý phi. Tin tức sét đánh này khiến cha Chúc nghiêng đầu hôn mê ngay tại chỗ. Ông không tài nào ngờ được, mình chỉ quay lại Giang Nam để xử lý đất đai và cửa hàng, vậy mà thế giới đã thay đổi khi mình về đây! Khi sắp tới giữa trưa, cha Chúc dần tỉnh lại, nước mắt lăn dài, kêu rên không dứt. Tiếng khóc tận trời khiến những người khác trong cùng ngõ cũng tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Chúc, lại làm cho lão gia nhà bọn họ khóc tức tưởi tới mức này.