Quyển 1 - Chương 25

Xuyên Nhanh: Công Lược Các Nam Chính Bằng Mẹ Quý Nhờ Con

Miêu Tình Thạch 17-07-2025 07:28:40

Sắc mặt Chúc Bạch Thược tái nhợt, sau đó nàng hoảng hốt nhìn xung quanh, cảm thấy được bây giờ vẫn còn chưa tối hẳn nên chắc không có nguy hiểm gì, nàng bèn đi vào tòa lầu bên cạnh. Cao Dương chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến đuôi, hắn lùi lại. Hỉ Nhi cũng cắn răng đi theo nhưng bị ngăn trước cửa. "Bệ hạ có lệnh, chỉ để một mình Chúc tiểu thư lên." Giọng nói chói tai của thái giám nhấn mạnh vào hai chữ "một mình". Chúc Bạch Thược và Hỉ Nhi không dám chống đối, không dám làm trái lời Hoàng đế nên chỉ đành dùng dằng tách ra. Khi Chúc Bạch Thược bước lên cầu thang mười bậc, lên đến lầu hai, đúng rằng trên sảnh chính của lầu hai chỉ có một người. Cao Dương mặc long bào màu đen có hoa văn chìm màu vàng, hắn đứng thẳng trước cửa sổ, nhìn ra toàn bộ khu vườn, đôi mắt đen như vực sâu đang nhìn xuống, khóe miệng khẽ nhếch vô cùng lạnh lùng. Lòng Chúc Bạch Thược như nổi trống, nàng nhớ đến chuyện đêm đó, mặt vừa trắng lại vừa đỏ, cuối cùng nàng dồn hết can đảm bước tới hàn lễ,"Dân, dân nữ tham kiến bệ hạ." Khi nàng bước tới, Cao Dương đã nghe được tiếng bước chân giẫm lên cầu thang, từng bước từng bước như giẫm vào nhịp đập con tim hắn. Cao Dương không quay đầu lại, chỉ hờ hững nói,"Tới đây." Chúc Bạch Thược kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó cắn chặt đôi môi đỏ mọng, tiến về phía trước hai bước. "Tới đây, đừng để trẫm nói đến lần thứ ba." Sống mũi của Chúc Bạch Thược cay cay, khóe mắt đỏ lên, nàng đi tới sau lưng Cao Dương mà lòng không cam. Bấy giờ Cao Dương mới quay người lại nhìn nàng. Hôm nay Chúc Bạch Thược ăn mặc giản dị, nàng mặc một chiếc váy sa màu trắng nhạt có cành hoa cỏ, trang điểm tao nhã, trên đầu cài một chiếc trâm cài hoa mộc lan màu trắng, búi tóc kiểu thiếu nữ còn chưa gả chồng. Chỉ là nhìn gương mặt nàng lại toát ra chút quyến rũ khác biệt, chứng minh nàng khác với những cô gái chưa lấy chồng khác. Thấy Cao Dương nhìn mình, Chúc Bạch Thược lập tức cúi đầu, quanh người nàng là vẻ đau thương mãi không tiêu tan. Nhìn chiếc cổ trắng ngần kia, lòng Cao Dương run lên, hắn nhớ đến cảnh xuân đêm đó, hắn hỏi,"Nàng và tân khoa thám hoa lang Lý Thắng Gia đã từng định ra hôn ước bằng lời ư?" Chúc Bạch Thược ngẩng đầu lên, mắt nàng hơi trợn to, vô cùng khiếp sợ. Trước đó nàng đã nghe nói là hoàng gia quản thúc nữ quyến rất nghiêm ngặt, lẽ nào vì mình là người của Hoàng đế nên Hoàng đế không tha cho người đàn ông có liên quan tới mình sao? Cao Dương đọc được những suy nghĩ này từ mắt Chúc Bạch Thược, suýt thì hắn không bình tĩnh nổi. "Bệ, bệ hạ, dân nữ và Lý lang... Lý thám hoa từng hứa hẹn hôn ước nên là..." Cao Dương không muốn nghe nàng nói nữa, hắn sờ sờ cổ tay phải, đi tới gần nàng, giọng hắn trầm thấp và lạnh lùng, gây áp lực lớn cho người đối diện. "Hủy hôn ước đi." "Sao?" Chúc Bạch Thược vội vàng lùi về sau nhưng lại bị Cao Dương túm lấy cổ tay, gần như là kéo vào lòng mình. Hắn kề sát vào người nàng, ngửi ngửi mùi hương thường hay xuất hiện trong giấc mộng của mình, hắn nói,"Trẫm nói là nàng và hắn ta hủy hôn ước đi, ngươi đi theo trẫm." "Lòng dân nữ có người thương... ọe..." Thấy Chúc Bạch Thược nhíu mày, mặt mày trắng bệch, thậm chí còn nôn khi đối diện với mình, mặt Cao Dương đen kịt như đáy nồi ngay tức khắc. "Lòng có người thương? Thế thì không bằng nàng tới xem người thương trong lòng nàng đang làm gì đi..." Chúc Bạch Thược kêu rên kinh sợ, bị Cao Dương cưỡng ép ôm vào lòng, kéo đến chỗ chiếc cửa sổ lớn kia. Một tay hắn giữ lấy eo nàng, tay còn lại nâng cằm nàng lên để nàng nhìn về một phía nào đó. Bây giờ đã là cuối tháng năm, khí hậu nóng dần, trăm hoa đua nở trong vườn. Có đóa nở rộ tươi đẹp hoặc là e ấp nụ hồng, muôn hồng nghìn tía, tranh nhau khoe sắc. Ở ngay cạnh hòn non bộ chỗ bụi hoa, có một nam một nữ đang ôm hôn nhau trong tư thế mờ ám. Chúc Bạch Thược không bao giờ nhầm được, góc mặt nghiêng kia chính là Lý Thắng Gia, thế thì cô gái mặc áo trắng chính là Công chúa Vân Châu.