Xuyên Nhanh: Công Lược Các Nam Chính Bằng Mẹ Quý Nhờ Con
Miêu Tình Thạch17-07-2025 07:29:00
Cao Dương nhớ đến công văn ám vệ điều tra được gửi tới cho mình: Chúc Bạch Thược là con gái duy nhất của nhà họ Chúc, được yêu chiều mà lớn, tính cách hoạt bát rạng rỡ, thích mặc quần áo xa hoa diễm lệ, thích đeo vàng bạc trang sức.
"Sau này nàng đừng mặc những bộ áo chỉ có một màu trắng này nữa, Chúc Bạch Thược làm chính mình cũng rất tốt."
Đúng là người si tình, lại bắt chước Công chúa Vân Châu vì Lý Thắng Gia.
Sắc mặt Chúc Bạch Thược tái nhợt, nàng siết chặt ống tay áo, ngoan ngoãn đáp lời.
Cao Dương biết Chúc Bạch Thược còn có khúc mắc với mình, nhưng hắn không quan tâm, hắn tới gần rồi hạ giọng,"Bây giờ có phải nàng nên hủy hôn ước với Lý thám hoa kia rồi chăng?"
Chúc Bạch Thược im lặng không nói gì, đó là sự liên hệ cuối cùng với Lý Thắng Gia, mọi chuyện sẽ chấm dứt như vậy thật sao?
Rõ ràng là đã tính toán cho hắn ta và Công chúa Vân Châu sánh bước bên nhau nhưng sao lòng nàng vẫn còn hơi tiếc nuối?
Cảm xúc của nàng hiện rõ trên mặt, Cao Dương thấy được, chẳng biết tại sao lòng hắn nổi đóa lên.
"Sao nào? Bây giờ nàng vào cung, là Quý phi của trẫm rồi mà còn muốn có hôn ước với thần tử của trẫm sao? Nàng suy nghĩ cho cha nàng ở Giang Nam đi..."
"Cha... bệ hạ, không phải là ta không muốn từ hôn, chỉ là ta đang nghĩ... làm sao nói với Lý... với hắn ta."
Chúc Bạch Thược sợ Cao Dương làm gì cha mình, nàng lập tức đồng ý. Chỉ có chính mình là níu kéo hôn ước này, chắc là Lý Thắng Gia đã mong ngóng mình hủy hôn ước từ lâu rồi.
Chúc Bạch Thược hối hận.
Không biết Cao Dương đột nhiên lấy giấy bút ra, chính mắt muốn thấy Chúc Bạch Thược viết giấy từ hôn. Chúc Bạch Thược run rẩy cầm giấy bút, nhưng khi sắp viết, tay nàng lại run lên, dùng dằng không viết được.
Cao Dương mím môi, hắn bước tới nắm lấy tay Chúc Bạch Thược từ sau lưng.
"Thế này này, nàng nắm chặt đi."
Long bào đen có hoa văn chìm màu vàng đan xen với váy dài màu trắng, hệt như mây đen che trăng đi. Chúc Bạch Thược hít sâu một hơi, hai mắt nàng đỏ hoe, nàng đặt bút viết.
Đơn từ hôn màu trắng, thấy đơn như thấy người.
Thời niên thiếu khí phách, đem lòng mến mộ, tự định hôn ước.
Nay hai trái tim không cùng một hướng, khó về một nhà, sợ thù hận nên dừng bước, trả lại mọi chuyện như ban đầu bằng cách từ hôn.
Mong mai sau người yên bề tương lai, có được người thương vừa ý.
Khi viết tới câu cuối cùng, sương mù rưng rưng trong mắt Chúc Bạch Thược ngưng tụ thành một giọt nước mắt rơi xuống, nhỏ giọt xuống bàn. Cao Dương đứng cạnh nhìn nàng, lòng thầm nghĩ, lần này hai người thật sự không còn liên quan gì tới nhau nữa.
Còn tên ngụy quân tử Lý Thắng Gia kia? Hắn có cách giải quyết.
[Ký chủ, tại sao ngươi cứ nhất quyết phải thể hiện mình yêu Lý Thắng Gia say đắm trước mặt Hoàng đế vậy?]
Hệ thống vẫn luôn nhìn màn kịch của Chúc Bạch Thược, cũng thấy được ánh mắt sắc bén của Cao Dương.
Cao Dương đã đi rồi, Chúc Bạch Thược lau nước mắt ở khóe mi, nàng đáp,"Từ xưa, đế vương luôn chỉ nhìn phụ nữ trong thiên hạ bằng tư thế quan sát, đế vương là nhất, những cô gái kia đều phải ngoan ngoãn nghe lời, gọi tới là tới, đuổi đi là đi, có ai khác ai đâu?"
"Ta lại đắp nặn một hình tượng không tham quyền thế, không vì hắn là Hoàng đế, là quân chủ của bá tánh trong thiên hạ mà kính trọng hắn, mà là yêu người khác bằng cả tấm lòng, đó còn là thần tử hắn chướng mắt... chậc chậc, hắn là người đứng đầu thiên hạ, dù chiếm được cơ thể của ta cũng không có được tình yêu của ta."
"Trên thế giới này, thứ ảnh hưởng đến thần kinh của con người nhất thứ cầu mà không được."
"Ba thứ khổ đau của đời người là cầu mà không được, hận mà phải gặp, yêu mà ly biệt."
Hệ thống kinh sợ.
Chúc Bạch Thược khẽ ngân nga khúc hát trong lòng, nàng đi tới Thiên điện, ở đó có đủ loại quần áo sặc sỡ do Cao Dương đưa đến. Trước đây nàng không chịu xem nhưng bây giờ Cao Dương lại nói không được phép mặc đồ màu trắng, nàng chỉ đành đến xem sao.