Quyển 1 - Chương 22

Xuyên Nhanh: Công Lược Các Nam Chính Bằng Mẹ Quý Nhờ Con

Miêu Tình Thạch 17-07-2025 07:28:29

Bỗng nhiên Chúc Bạch Thược nghĩ đến điều gì đó, nàng run rẩy giơ tay áo lau nước mắt, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cha Chúc, căng thẳng nói,"Cha! Chúng ta đi nhanh đi, Thái hậu, Thái hậu sẽ không buông tha con!" Thái hậu? Cha Chúc sợ hãi, lẽ nào Thái hậu đã làm gì con mình? Nhưng ông chưa từng nghe nói tới chuyện Thái hậu thích phụ nữ? Lòng ông đầy bất an và nghi ngờ, nhưng từ trước tới nay ông luôn nghe theo lời Chúc Bạch Thược nói nên lập tức lấy ngân phiếu, bọn họ nhanh chóng leo lên một chiếc xe ngựa đi ra cửa sau. Xe ngựa chạy nhanh, bọn họ nhét cho thủ vệ canh cửa hai tờ ngân phiếu mới được rời khỏi thành công. Nhìn tòa thành ngày càng xa dần trong màn đêm mờ ảo, Chúc Bạch Thược chậm rãi thở ra nhẹ nhõm, nàng quay lại thì thấy cha Chúc đang nhìn mình với đôi mắt rưng rưng đau lòng. Trong chốc lát, lòng nàng tràn đầy đau khổ, nàng vùi đầu vào người Hỉ Nhi, tiếng khóc nghẹn ngào và đau khổ khiến cả cha Chúc với Hỉ Nhi đều đau lòng không thôi, cũng rưng rưng nước mắt. Đến lúc này cha Chúc không nỡ hỏi gì thêm nữa, không dám nhắc lại chuyện đau lòng của con gái. Còn sát thủ do Thái hậu phái đi, sau khi chạy vào chỗ Chúc Bạch Thược ở, thấy không tìm được ai thì thẹn quá hóa giận, lần theo manh mối chạy ra khỏi thành. Vì sát thủ có tín vật của hoàng cung nên quân lính ở cửa thành không dám ngăn cản. ... Chúc Bạch Thược rời khỏi cung điện của Cao Dương, bốn tiếng sau, trời cũng hửng sáng, Cao Dương mới từ từ tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, đầu tiên là hoang mang một chốc rồi cảm thấy thoải mái nhẹ tênh, cảm giác được sự sung sướng chưa từng có. Cao Dương ngồi dậy, hắn phát hiện ra điều khác biệt, cúi đầu xuống, người hắn trần trụi, trên ngực còn có vết cắn. Cao Dương giơ tay lên, trên cổ tay phải còn có dấu răng kha sâu, sắp chảy máu tới nơi. Cao Dương: ? Cao Dương định há miệng gọi thái giám hầu hạ tới, lại chợt thấy được một màu sắc không nên xuất hiện ở góc long sàng của hắn. Cao Dương cầm nó lên, đó là một mảnh vải nhỏ màu đỏ lựu. Hắn nhíu mày, lúc này hắn cũng bắt đầu nhớ lại những hình ảnh mơ hồ đêm qua. Vành tai tóc mai, ngọc thể xinh đẹp, cảnh xuân tràn trề. Khi tình triều dâng cao, hắn còn vỗ về gương mặt xinh đẹp của cô gái kia, thấy rặng mây đỏ trên mặt nàng, nàng cắn mạnh vào cổ tay hắn... Khi Cao Dương hoàn hồn từ những cảnh sắc tình kia, đầu tiên là tai hắn đỏ lên, sau đó nhìn tẩm điện không một bóng người, sắc mặt hắn lại tối sầm đi. "Người đâu!" Tiểu thái giám ở gian ngoài vội chạy vào, thay quần áo cho hắn rồi đứng ở đó chờ lệnh. "Cô gái đêm qua Thái hậu đưa tới đâu rồi?" Giọng nói của Cao Dương trầm thấp hờ hững, không nghe ra vui buồn gì nhưng lòng hắn thì không bình tĩnh. Đó là Chúc Bạch Thược của nhà họ Chúc, hôn thê của tân khoa thám hoa lang, hắn đã gặp nàng ở tiệc chiêu đãi mà Vân Châu tổ chức vào đêm qua. Tiểu thái giám cúi đầu nói,"Thưa bệ hạ, đêm qua Chúc tiểu thư đã xuất cung, nói là lòng có người thương, muốn làm bạn với kinh kệ chứ không muốn ở lại trong cung." Cao Dương mím môi, khóe môi hơi bặm chặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Lòng có người thương? Ha. Nhớ đến cảnh tượng kiều diễm đêm qua, hắn không nhịn được khẽ nuốt nước bọt. Cao Dương lại nhớ đến tác phong làm việc của Thái hậu, hắn lập tức hỏi,"Còn có những ai xuất cung đêm qua nữa hay không?" Tiếng hắn lạnh lùng thấu xương, cho người ta cảm giác cực kỳ áp lực. Tiểu thái giám khúm núm đáp,"Sau khi Chúc tiểu thư xuất cung chưa bao lâu đã có người phụng chỉ Thái hậu, cũng đã xuất cung." Cao Dương nhắm mắt lại, khi bọn họ mở đường máu trong cái cảnh núi thây biển máu tranh giành quyền lực, hai người vốn không phải kiểu người hiền lành gì, tay dính không ít máu tươi. Chắc chắn Thái hậu sẽ không tha cho Chúc Bạch Thược.