Xuyên Nhanh: Công Lược Các Nam Chính Bằng Mẹ Quý Nhờ Con
Miêu Tình Thạch17-07-2025 07:28:33
Cao Dương thay quần áo xong, nghĩ đến nữ tử khóc lóc trên lầu đêm qua, lòng hắn hắn khi lại thấy động lòng trắc ẩn nên dặn dò,"Phái người đi tìm Chúc Bạch Thược, nếu nàng còn sống thì bảo vệ nàng thật tốt."
"Vâng!"...
Bên phía Chúc Bạch Thược, ban đầu đúng là nàng và cha Chúc gặp nguy hiểm, tìm đường sống trong chỗ chết.
Nhưng sau khi thời gian dần trôi thì cả hai bên đều có hơi sượng, vì những sát thủ này bắn tên tấn công bọn họ nhưng đều bắn trật, vung đao chém bọn họ thì lại chém vào càng xe.
Mãi đến khi bọn họ bị đẩy vào vách đá này, khuôn mặt tái mét của tên sát nhân mới trông khá hơn nhiều.
Suốt dọc đường này, gã dùng hết thế võ mình có mà vẫn không thể giết được ba chủ tớ kia, lần nào ba người cũng thoát được, đúng là quái lạ!
Xe ngựa và người đánh xe của nhà họ Chúc đã mất tăm từ khi nào, bấy giờ, Chúc Bạch Thược, cha Chúc và Hỉ Nhi đứng cạnh vách đá, nhếch nhác thảm hại, vô cùng chật vật. Chỉ là nhìn tên sát thủ hung tợn kia, ba người đều không hề sợ gì mấy.
Chúc Bạch Thược không sợ là vì biết hệ thống có thể đảm bảo an toàn cho nàng, còn cha Chúc và Hỉ Nhi không lo là do thứ cha Chúc đang cầm trong tay.
Lúc này, cha Chúc vừa nắm tay Chúc Bạch Thược, vừa nắm chặt lấy túi tiền – cũng là bùa hộ mệnh mà ông từng chê bại. Vì trong quãng đường này, cha Chúc đã chứng kiến được sự thần kỳ của lá bùa tiêu tan giải trăm hạn này, chỉ muốn có nhiều hơn, còn hai tờ ngân phiếu mà Chúc Bạch Thược nhắc đến thì có là gì, nhà họ Chúc nhiều tiền, tiêu mãi không hết.
Sát thủ nhìn túi tiền, trông gã cũng có phần xấu hổ, cái túi tiền kia chính là lý do khiến gã mãi không giết được bọn họ. Sau khi giết ba người này xong, chắc chắn gã phải giành lấy để xem đó là món đồ vô giá nào!
Nghĩ thế, sát thủ nhấc đao lên, xông về phía trước, trường đao sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh thấu xương, khiến người ta không rét mà run. Cha Chúc hoảng sợ muốn tránh né, lại giẫm phải một hòn đá, trượt chân một cái, khiến cả Hỉ Nhi và Chúc Bạch Thược đều lảo đảo theo.
Hòn đá thì văng ra ngoài, vừa hay văng tới chỗ con đường mà sát thủ đang chạy, bị tên này giẫm phải. Bước chân của sát thủ lập tức loạng choạng, chân trái giẫm vào chân phải, sau đó không thể giữ thăng bằng được, gã này rơi xuống vực thẳm với vẻ mặt tuyệt vọng, chỉ còn tiếng kêu thảm thiết ghê người.
Tiếng hét của gã vang vọng trên vách đá, ngoài hai chủ nhân và người hầu của nhà họ Chu không thể tin được thì còn có người do Cao Dương phái đến. bọn họ cũng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trước mặt, tất cả đều choáng váng.
Cha Chúc là người kinh doanh, đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn, ông là người hoàn hồn trước. Thấy một nhóm thị vệ hoàng cung lao ra khỏi rừng, ông lập tức nhét túi tiền vào tay áo.
Cha Chúc không muốn người khác phát hiện ra bảo vật túi tiền này.
Sau một lúc lâu, đội trưởng thị vệ bước tới chào hỏi Chúc Bạch Thược, dù sau khi chạy trốn, nàng nhếch nhác chật vật nhưng không hề mất đi vẻ thanh lệ, hắn ta nói,"Chúc tiểu thư, bệ hạ ra lệnh cho ta đưa ngài về nhà."
Chúc Bạch Thược nghe được hai chữ "bệ hạ".
Chỉ hai chữ mà đã khiến gò má và hai mắt nàng đỏ hoe, nàng cúi đầu ngại ngùng khẽ đáp. Hỉ Nhi trố mắt, lẽ nào người dê xồm tiểu thư nhà nàng ta chính là Hoàng đế kia? Vậy tại sao Thái hậu lại muốn giết tiểu thư, hay là bà ta muốn chia cắt bọn họ?
Cha Chúc cũng hiểu ra, hóa ra không phải Thái hậu thích nữ sắc... sau đó, sắc mặt ông thay đổi, hai mắt ông đỏ ngầu, lòng thầm thét lên, tức giận mắng to:
A a a!!!
Cẩu Hoàng đế!!!
Kể từ hôm về từ kinh thành, Cao Dương không phái người nào tới đây nữa, Thái hậu cũng không có động tĩnh gì.
Trong gần hai tháng nay, Thái hậu đã ra lệnh tìm kiếm rất nhiều mỹ nữ, trong đó có những người xinh đẹp không kém gì Chúc Bạch Thược, tất cả đều đưa vào hậu cung chờ Cao Dương lâm hạnh. Nhưng Cao Dương đi dạo một vòng, những cô gái này thấy hắn như chuột thấy mèo, ai cũng ngoan ngoãn dịu dàng, nghe lời hắn.