Trì Tây thấy trong ví tiền lại thêm ba mươi, số dư một trăm tám mươi tệ, trong lòng cảm thấy an ủi đôi chút.
Ngay cả cửa hàng trưởng cũng có lương tâm hơn cái đạo quán nát kia!
Việc không nên chậm trễ, ngày mai cô sẽ quay về đạo quán!
Trì Tây trùm chăn lên người định ngủ, cố gắng dưỡng sức thật tốt, mới có thể tính sổ với đạo quán, hoàn toàn không để ý trong danh bạ Wechat có thêm một yêu cầu kết bạn mới, người quản lý của Hoắc Kiều, bên trên là một ảnh đại diện trống rỗng, ngay cả tên cũng chỉ là một dấu chấm.
Cô vừa mới nhắm mắt được một lúc, bên ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa, ban đầu cô không muốn để ý, nhưng người gõ cửa cứ gõ liên tục, kiên nhẫn vô cùng, hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Trì Tây kéo chăn ra, mặt không biểu cảm mở cửa.
Quả nhiên thấy Tần Diểu Diểu đứng ở cửa.
Trì Tây cười nhạt: "Lại có chuyện gì?"
Tần Diểu Diểu vẫn một bộ dáng yếu ớt vì muốn tốt cho cô như vậy: "Tây Tây, những lời mẹ nói lúc nãy em đừng để tâm, bà ấy cũng chỉ đang tức giận thôi, Hướng Dương từ nhỏ đã yếu ớt hay bệnh, mỗi lần nằm viện đều phải rất lâu, cũng không phải ngày nào cũng đi thăm được, mẹ chỉ đặc biệt cố chấp với chuyện này thôi."
Biểu cảm Trì Tây trái ngược với thái độ không kiên nhẫn trước đó, gật đầu dứt khoát: "Được, tôi biết rồi."
Tần Diểu Diểu: "..."
Thấy Trì Tây định đóng cửa, cô ta vội vàng dùng tay chống cửa: "Khoan đã, còn..."
Trì Tây nhìn chằm chằm cô ta.
Tần Diểu Diểu cắn môi, ngập ngừng hỏi: "Em... em quen Lục Thừa Cảnh thế nào vậy?"
Trì Tây nhướng mày, nhìn Tần Diểu Diểu khi nhắc đến Lục Thừa Cảnh, gương mặt ửng hồng, rõ ràng là đã để ý đến anh ta.
Cô không biết Lục Thừa Cảnh là ai, nhưng danh xưng Lục thiếu này, cô đã nghe nhiều người gọi.
Nếu vị Lục thiếu đó chính là Lục Thừa Cảnh, thì cô cũng không thân quen, tổng cộng chỉ gặp nhau hai lần.
Trì Tây giơ tay: "Tôi không quen."
Cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Tần Diểu Diểu bỏ tay ra khỏi cửa.
Tần Diểu Diểu sững người một chút, không cam lòng bỏ tay xuống.
Trì Tây nhanh chóng đóng cửa lại, cô lại trở về với cái ôm êm ái mềm mại của chiếc giường.
Nhưng Tần Diểu Diểu lại đứng trước cửa một lúc lâu, cô ta không quên được lúc ở bệnh viện, trong lòng mình đầy mừng rỡ, nhưng trong mắt đối phương chỉ thấy được Trì Tây.
Hôm qua Trì Tây lẻn khỏi buổi tiệc.
Trùng hợp thay, Lục Thừa Cảnh cũng không xuất hiện, ngày hôm sau, họ đã quen nhau.
Cô ta đưa tay sờ mặt dây chuyền, tại sao Trì Tây lại sống sót trở về, sao sau khi sống sót trở về lại không thể ngoan ngoãn để cô ta giẫm dưới chân, nếu như...
"Cô muốn giết cô ta sao?"
Giọng nói lạnh lẽo đột ngột xuất hiện.
Tần Diểu Diểu giật mình, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, là mặt dây chuyền đang nói chuyện với cô ta.
Cô ta vui mừng vuốt ve mặt dây chuyền, quay người trốn vào phòng.
Còn Trì Tây, chỉ thoáng cảm nhận được khí tức lạ thường lướt qua, cô nhíu mày, bấm độn nhưng vẫn không có kết quả, giống như kết quả bấm độn cho Tần Hướng Dương, thiên cơ đã bị che đậy.
Nhà họ Tần này, thật thú vị.
Trì Tây hạ mắt xuống, càng như vậy, cô càng thấy hứng thú với nhà họ Tần.
Sáng sớm hôm sau, Trì Tây tinh thần sảng khoái, đêm qua nằm mơ, mơ thấy đạo quán trả lại hết số tiền kiếm được của cô, cô lại trở thành vị quán chủ thong dong vui vẻ, đến nỗi sáng dậy phát hiện là mơ vẫn cảm thấy vui vẻ.
Cô quen dậy sớm, Du Thu Vân và Tần Diểu Diểu vẫn chưa có động tĩnh gì, cô cũng vui vì được yên tĩnh.