Chương 24: Anh có cần giúp không

Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Kiếm Tiền

Hòa Y Đảo Nhân Hoài 08-10-2025 23:02:39

Nhìn từ cổng lớn của khu biệt thự xuống dưới, đường còn đang tắc, trong lúc nhất thời xe cộ không lưu thông được. Không biết tài xế của nhà họ Tần đã lái xe đến chỗ nào rồi, cô cũng không có số điện thoại của đối phương, nghĩ ngợi một lúc, Trì Tây dứt khoát đi xuống núi. Hôm nay tạm thời phải thay quần áo, trên người cô cũng không mang theo bùa giấy, chỉ dựa vào mỗi hai chân cũng không biết phải đi đến khi nào, nếu có thể chặn được một chiếc xe thì tốt. Trì Tây nghĩ như thế, đột nhiên một chùm sáng bắn tới từ phía sau cô. Cô nhanh nhẹn quay người, mắt thường cũng có thể nhìn thấy có một chiếc xe đang đi về phía mình, đối phương phải tránh mấy chiếc xe cố tình đi ngược chiều nên tốc độ cũng không nhanh cho lắm. Hai mắt cô sáng lên, nhanh chóng nhặt mấy viên đá nhỏ ở ven đường rồi nhanh chóng ném ra giữa đường. Cô ở một bên đợi chiếc xe đó chậm rãi di chuyển đến bên cạnh. Những tiếng ma sát dữ dội vang lên, chiếc xe đột ngột dừng di chuyển. Người đàn ông trên xe vội nhìn con đường trước mặt rồi lại nghi ngờ giẫm chân ga, nhưng xe vẫn không hề nhúc nhích. Anh nhíu mày, mở cửa xe ra và bước xuống. Lúc này, Trì Tây mới nhìn thấy rõ tướng mạo của đối phương vô cùng tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt sáng ngời, nếu như thay một bộ trường bào vào sẽ càng tỏa sáng hơn, khiến người nhìn mà khó quên được. Cô không hề bị sắc đẹp làm mờ mắt mà vẫn nhớ mục đích của mình. Nhân lúc đối phương đang quan sát bánh xe, cô vội vàng đi lên: "Tôi biết sửa xe, anh có cần giúp không?" Lục Thừa Cảnh: "..." Anh đã thấy kiểu bắt chuyện này nhiều lắm rồi. Anh lôi điện thoại ra: "Xe của tôi bị hỏng ở cửa, các người lái một chiếc xe khác ra ngoài đi, tôi đang có việc gấp." Trì Tây: "..." Cô chưa từng thấy chiêu thức ngược đời như vậy! Nhưng cô cũng sợ phía bên Bao Phi Quang xảy ra chuyện, đến khi ấy bỗng dưng mất toi công việc mười đồng một ngày, những chỗ khác có khả năng sẽ không bao cơm miễn phí. "Tôi thật sự biết sửa xe mà, anh cứ để tôi xem cho." Cô đi qua tích cực tiến cử. Lục Thừa Cảnh liếc mắt nhìn cô, đến ngay cả quần áo cũng chưa thay chứng tỏ rõ ràng cô tới tham gia bữa tiệc, lời nói dối thấp kém như thế, cũng mệt cho cô còn nói một cách tự nhiên như vậy. Anh hất cằm, ra hiệu cho cô đi xem xe. Thấy anh cuối cùng cũng đồng ý, Trì Tây thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi đi ra đầu xe. Cô cũng chỉ từng ngồi xe chứ nào có biết sửa xe đâu, đến ngay cả mở nắp đầu xe lên kiểu gì mà cô còn không biết thì thôi, chỉ gõ vào bên trái hai cái, gõ vào bên phải hai cái, mười giây sau, cô gật đầu với người kia: "Được rồi, anh xem thử đi." Lục Thừa Cảnh: "..." Cứ như bị một đứa thiểu năng lừa vậy. Anh nhếch khóe miệng, trực tiếp ngồi vào trong xe.