Chương 37: Khó trách Du Thu Vân lại vui vẻ đến thế
Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Kiếm Tiền
Hòa Y Đảo Nhân Hoài08-10-2025 23:02:38
Trì Tây nhắn tin cho Bao Phi Quang, bảo anh ta yên tâm, rồi nhanh chóng tắt điện thoại đi ngủ.
Cô không ngăn cản hành động tự đi tìm đường chết của Hà Soái và tổ chương trình.
Đợi khi dư luận lên men đến mức không thể kiểm soát, rồi đột ngột phản kích, cô rất tò mò, không biết Hà Soái có trở thành con chuột chạy qua đường bị tổ chương trình vứt bỏ hay không?
Sáng hôm sau, Trì Tây còn đang ngủ, Du Thu Vân đã sai người gọi cô dậy.
Lúc Trì Tây xuống lầu, Du Thu Vân và Tần Diểu Diểu đã ăn xong bữa sáng, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn đợi xuất phát.
Giọng điệu Du Thu Vân có chút không kiên nhẫn: "Tôi bảo người đóng gói bữa sáng cho cô rồi, Thu Cúc, mau mang hộp cơm lại đây!"
Thu Cúc xách hai hộp cơm lớn, trên tay còn có một hộp nhỏ.
Du Thu Vân mỉm cười, tự tay đón lấy hai hộp cơm lớn: "Hộp nhỏ kia là bữa sáng của cô."
Trì Tây: "..."
Hôm nay sắc mặt Du Thu Vân hồng hào, ăn mặc đơn giản thoải mái, trông quả thật tâm trạng rất tốt.
Ngược lại là Tần Diểu Diểu, tuy rằng vẫn luôn cười, trông có vẻ giống như bình thường, nhưng tâm trạng thực sự không tốt.
Trì Tây nhướng mày, cầm bữa sáng đi theo hai người họ lên xe.
Tần Hướng Dương sinh ra không lâu đã vào bệnh viện, bây giờ đã mười một tuổi, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có đến ba trăm ngày sống trong bệnh viện, hiếm khi được về nhà điều dưỡng.
Một tuần trước khi Trì Tây được tìm về, cậu ta mới bị hôn mê được đưa vào bệnh viện, mãi đến mấy ngày trước mới tỉnh lại, hôm nay mới được bác sĩ cho phép thăm nom.
Khó trách Du Thu Vân lại vui vẻ đến thế.
Bọn họ đến khu VIP riêng biệt ở tầng cao nhất của bệnh viện, ở đây mỗi phòng bệnh đều được phân công riêng ba y tá làm việc luân phiên theo ca suốt hai mươi bốn giờ.
Nụ cười trên mặt Du Thu Vân chưa từng ngừng, bà ta đặt tay lên tay nắm cửa, quay đầu nhìn Trì Tây và Tần Diểu Diểu: "Một lát nữa hai đứa phải chiều theo Hướng Dương, tuyệt đối không được để nó có bất kỳ điều gì không vui!"
Tần Diểu Diểu khẽ gật đầu một cái: "Mẹ yên tâm."
Trì Tây đứng bên cạnh không nói gì.
Du Thu Vân liếc nhìn cô một cái, nếu không phải chồng bà ta nhắc đi nhắc lại nhất định phải dẫn theo Trì Tây, bà ta căn bản sẽ không dẫn cô đến đây: "Trì Tây, tôi không quan tâm cô nghĩ gì, nhưng tôi cảnh cáo cô, Hướng Dương chính là mạng sống của tôi, cô làm gì nói gì, tốt nhất nên nghĩ cho kỹ."
Trì Tây: "..."
Cô vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.
Nhưng Du Thu Vân càng nói như vậy, cô càng thêm tò mò.
Du Thu Vân mở cửa, cùng Tần Diểu Diểu đi vào.
Trì Tây đi theo sau, thấy một cậu bé ngồi trên giường bệnh, phát hiện có người vào, cậu ta theo bản năng nhìn về phía họ.
Tần Hướng Dương có thân hình gầy yếu, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú.
Không hề kiêu căng như một đứa trẻ được nuông chiều, trái lại toát lên vẻ ngoan ngoãn, giống như một chú thỏ vô hại.
Cậu ta mỉm cười: "Mẹ! Chị!"
Nhìn thấy Trì Tây bước vào phía sau họ, cậu ta tò mò pha lẫn chút ngại ngùng, nhẹ giọng hỏi: "Đây là chị gái mới đến sao?"
Du Thu Vân xoa đầu cậu ta: "Đúng vậy, lúc trước không phải con luôn rất tò mò sao? Mẹ dẫn nó đến thăm con đây."