"Có điều, buổi tối vẫn còn người đặt trước mật thất số một, phải làm phiền em thêm một lúc nữa vậy." Bao Phi Quang nhỏ giọng nói: "Phỏng chừng phải đợi đến tầm hai, ba giờ đấy, đến khi đó em về lại muộn quá, anh sẽ thanh toán tiền xe cho em."
Anh ta biết gia cảnh của Trì Tây không tốt, lần nào nhìn thấy cô thì cô cũng chỉ mặc chiếc áo phông đó mà không có quần áo gì mới, đến ngay cả đồ ăn vặt cũng không nỡ mua mà chỉ có thể ăn cơm nhân viên, trông thật sự rất đáng thương.
Trì Tây vội vàng gật đầu, thấy sự việc đã bàn bạc xong, cô lại cầm khăn lau lên cọ chiếc bàn.
Chỉ riêng mấy hôm cô tới đây thôi mà toàn bộ cửa hàng đều sáng bóng hơn rất nhiều.
Bao Phi Quang lại dặn cô: "Bình thường có thể nghỉ ngơi nhiều hơn."
Trì Tay vừa đáp vừa lau, qua mấy hôm, cô làm việc đã thành thạo hơn rất nhiều rồi, biết phải lau bàn như thế nào mới có thể vừa nhanh vừa sạch. Đợi khóe mắt liếc thấy Bao Phi Quang đã rời đi, cô lôi di động ra gửi tin nhắn cho tài xế, chỉ nói mình không về, không cần phải tới đón cô.
Tài xế đã sớm đợi ở tầng hầm để xe từ lâu: ...
Anh ta cũng không dám nói gì, còn suýt chút nữa cho rằng mình sắp bị phát hiện bèn luống cuống tay chân trả lời Trì Tây.
Trì Tây gửi tin nhắn xong lại lau bàn tiếp, sau đó tiếp đón thêm hai lượt khách nữa cũng đến giờ ăn cơm, ăn cơm xong lại tiếp tục làm việc, giống y như một con quay nhỏ không ngừng nghỉ, đừng nói là Bao Phi Quang mà ngay cả những đồng nghiệp khác cũng cảm thấy cô quá mức nghiêm túc, bọn họ cũng chủ động bắt đầu làm việc.
Thẳng cho đến khi tiễn một nhóm khách cuối cùng đi, mọi người dọn dẹp mật thất xong, kiểm tra thêm một lần cuối cùng rồi lục tục rời đi.
Trì Tây ở lại đến cuối cùng, Bao Phi Quang gọi hai nam sinh ở lại giúp.
Trì Tây muốn định nói mấy thứ ở trong mật thất kia để một mình cô dọn là đủ nhưng nghĩ lại, cơ hội kiếm tiền cũng phải chừa lại cho người khác một chút chứ, tiền ca đêm được ba trăm một buổi, đủ ăn hai bữa lẩu rồi.
Cô cũng đã làm việc được mấy hôm cho nên rất hiểu về kết cấu của mật thất và cốt truyện, còn đặc biệt nghiên cứu ra một trận pháp thích hợp để bày trong mật thất.
Cũng không cần phải điều chỉnh nhiều bao nhiêu, chỉ đặt mấy trận pháp nhỏ vào là xong, bày loại trận pháp nhỏ kiểu này, Trì Tây hoàn toàn không cần phải mượn công cụ, cô khoanh vài góc trên bản đồ, kêu người chuyển đồ đến chỗ đó.
Còn chưa đến một tiếng mà toàn bộ mọi thứ đã được bày xong.
Trì Tây kêu Bao Phi Quang gọi xe giúp mình rồi nhanh chóng rời đi.
"Anh Phi, anh nói xem thật sự có tác dụng sao?" Hai nam sinh ở lại đưa mắt nhìn nhau, vừa rồi bọn họ chỉ mải bê đồ và điều chỉnh trong sự hoang mang, thậm chí còn không cân nhắc đến vấn đề hiệu quả.