Trong đại sảnh huy hoàng tráng lệ đã có không ít người, cứ vài ba người túm tụm một chỗ, ba người bọn họ cũng không thu hút sự chú ý của bao nhiêu người.
Du Thu Vân nhanh chóng tìm được vòng phú bà ngày thường của mình, bà ta thành thạo đi qua đó chào hỏi.
Tần Diểu Diểu thấy thế cũng làm bộ làm tịch hỏi một câu: "Tây Tây, đây là lần đầu tiên em tới đây, hay là chị dẫn em đi gặp bạn của chị nhé, bọn họ đều rất dễ nói chuyện, em không cần phải lo lắng đâu. '
Trì Tây: "..."
Cả người Tần Diểu Diểu viết kín chữ đợi cô lọt hố.
Cô liếc mắt nhìn cô ta rồi trực tiếp quay người rời đi, cũng không quan tâm cô ta nghĩ thế nào.
Cô tìm một góc không đông người để ngồi, xung quanh bày các loại bánh ngọt nhiều màu sắc, cô cầm mấy loại trông đẹp mắt nhất lên, vừa ăn vừa quan sát những người đi qua đi lại, nhất là người trẻ tuổi, đáng tiếc nhìn một vòng cũng không có đến mấy người xung quanh tỏa ra linh khí.
Nếu không phải cô không có kiên nhẫn thì đã tính đến việc hạ độ tuổi của đệ tử xuống, bắt đầu chọn từ trẻ sơ sinh rồi.
Một bên khác, mấy người bạn của Tần Diểu Diểu huých cô ta: "Không phải cô nói sẽ dẫn em gái mình tới hay sao? Người đâu?"
Tần Diểu Diểu ra hiệu cho bọn họ nhìn vào trong góc.
"Không phải chứ, yến hội quan trọng như thế mà cô ta ở một bên ăn uống?"
"Hơn nữa, hình như cô ta đang tìm người nào đó..."
"Diểu Diểu, đứa em gái này của cô không đơn giản, cô phải cẩn thận một chút đấy."
Tần Diểu Diểu thở dài: "Dù sao cũng là em gái tôi, vẫn phải cô ta đi cùng thôi, mọi người ăn trước đi nhé, tôi qua đó tìm nó, tránh cho nó lại thấy nhàm chán quá."
Cô ta đi về phía Trì Tây.
Nhưng cô ta vừa mới bước được hai bước đã nhìn thấy Trì Tây đột nhiên sải bước đi về phía cửa, chỉ chớp mắt cái đã không thấy bóng người đâu nữa.
Cô ta đứng nguyên tại chỗ với vẻ mặt hoang mang. Cô ta cho rằng Trì Tây tới yến hội là vì muốn tranh giành địa vị ở nhà họ Tần của mình, nhưng chớp mắt cái cô đã đi như vậy rồi?
Trì Tây đi rất vội, bước chân vội vã: "Anh đừng gấp, giờ em sẽ qua đó ngay."
Giọng của Bao Phi Quang còn lắp bắp: "Trì Tây, em mau qua đây, em mau qua đây, anh... anh gọi xe cho em, em đang ở đâu... ?"
Bên phía anh ta truyền tới tạp âm: "Mau, mau! Mau qua đây viết địa chỉ đặt xe cho tôi!"
Trì Tây nhớ Du Thu Vân có nói: "Khu biệt thự Vân Sơn."
"..." Bao Phi Quang cất cao giọng: "Em đừng nói đùa mà!"
Chỗ đó một mét vuông còn đắt hơn vàng rất nhiều!
Trì Tây im lặng một lúc rồi mới đáp: "Em không nói đùa, các anh không cần gọi xe cho em, chắc xe không vào được chỗ này đâu, em sẽ cố gắng qua đó thật nhanh, các anh đừng sợ."
Nói xong, cô cúp máy luôn.
Trong khu biệt thự tập trung nhiều xe sang, liếc mắt nhìn qua chỉ toàn là hộp sắt bốn bánh.