"Sao rồi? Còn chỗ nào khó chịu nữa không?"
Tần Hướng Dương càng thêm ngại ngùng, chỉ lắc đầu không nói gì.
Trì Tây đứng một bên, đột nhiên lên tiếng: "Ban đêm có phải em thường xuyên bị tức ngực, khó thở, có thể ngất bất cứ lúc nào không?"
Du Thu Vân rõ ràng sững người, quát: "Cô nói bậy gì vậy!"
Nếu có triệu chứng rõ ràng như vậy, sao bệnh viện có thể không nói với bọn họ chứ!
Trì Tây không để ý đến bà ta, nhìn chằm chằm vào Tần Hướng Dương, cậu ta lắc đầu rồi trốn sau lưng Du Thu Vân, rõ ràng có chút hoảng loạn.
"Tôi cho cô đến nhận em trai, không phải để cô nguyền rủa nó! Cô ra ngoài cho tôi!" Du Thu Vân vừa an ủi con trai vừa mắng: "Mau ra ngoài!"
Trì Tây nhìn Tần Hướng Dương đang trốn sau lưng mẹ thêm một cái nữa rồi mới bước ra khỏi cửa.
Trong mắt cô, toàn thân Tần Hướng Dương đều bị bao phủ bởi một luồng âm khí dày đặc, nhưng những âm khí này không phải đến xâm chiếm cơ thể cậu ta, mà là do chính cơ thể cậu nuôi dưỡng ra.
Nhà họ Tần đã mời người kéo dài mạng sống cho cậu ta, để giảm sự hiện diện của cậu ta và tránh bị phát hiện, khó trách trong nhà ngay cả một bức ảnh cũng không có.
Nhưng việc cưỡng ép kéo dài mạng sống cũng mang đến nhiều tác dụng phụ.
Những triệu chứng cô hỏi chỉ là hiện tượng phổ biến ở giai đoạn đầu, càng về sau càng nghiêm trọng hơn, Tần Hướng Dương còn tệ hơn thế, vốn dĩ cậu ta không nên được sinh ra.
Trì Tây vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Tần Diểu Diểu đã đuổi theo ngay sau đó, đi theo cô xuống lầu.
Cô ta gọi Trì Tây lại: "Tây Tây, em biết y thuật sao?"
Trì Tây không để ý đến cô ta.
Tần Diểu Diểu cắn môi dưới, mấy ngày nay cô ta có thể cảm nhận được sự phản hồi từ mặt dây chuyền ngày càng rõ ràng hơn, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới có thể vào được không gian.
Thấy phản ứng của Trì Tây như vậy, cô ta hận không thể lập tức làm một con búp bê hình nhân để đâm. Lúc nào cũng làm ra vẻ không quan tâm, ai biết trong lòng đang ghen tị với Tần Hướng Dương thế nào, nếu không tại sao lại cố tình ra vẻ hiểu biết trước mặt Du Thu Vân, chẳng phải chỉ muốn thu hút sự chú ý và được coi trọng sao?
Cô ta chạy chậm theo kịp bước chân của Trì Tây: "Tây Tây, Hướng Dương từ nhỏ đã yếu ớt, nên mẹ mới đặc biệt cưng chiều em ấy hơn một chút, em không nên nói sức khỏe của em ấy..."
Tần Diểu Diểu cứ mở miệng là không ngừng nói.
Bên tai Trì Tây toàn là giọng nói của cô ta.
Những phương pháp cải mệnh kéo dài mạng sống mà cô vừa khó khăn lắm mới nhớ ra đều bị giọng nói của cô ta át đi. Không còn cách nào khác, dù sao đã chết hơn một nghìn năm rồi, vốn là những bàng môn tà đạo không thường dùng, nhất thời cô cũng không nhớ ra được còn có những phương pháp nào.
"Tây Tây, em vẫn còn giận à? Hôm đó em nghĩ chị đến tìm em là giả vờ, thực ra chị..." Tần Diểu Diểu như thể bị nhấn nút tạm dừng.
Trì Tây nhìn theo hướng mắt của cô ta, cửa thang máy phía trước mở ra, một người đàn ông bước ra, cô nhìn rất quen mặt, chính là bạn nhỏ có tâm lý phòng bị mạnh mẽ mà cô mới gặp hôm qua.