Nghĩ đến cái hôm khởi động mặt day chuyền là nhờ máu của mình, cô ta hạ quyết tâm dùng kéo cứa lên ngón tay một đường, sau đó ấn lên mặt dây.
Một lực hút tê dại truyền tới từ trên mặt dây.
Sau khi biết năng lực của mặt dây chuyền vẫn còn, cô ta thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi dùng sức ấn đầu ngón tay để nó có thể hấp thụ máu của cô ta nhanh hơn. ...
Sáng ngày hôm sau, Trì Tây dậy muộn nên dứt khoát đóng gói bữa sáng, trực tiếp kêu tài xế chở mình đến trung tâm thương mại, vẫn giống như ngày đầu tiên, thẳng cho đến tối cô mới quay về nhà họ Tần.
Liên tiếp mấy hôm đều như thế.
Động lực đi làm mỗi ngày của Trì Tây chính là buổi tối nhận được tiền lương mười đồng, cô đã gom được bảy mươi đồng rồi, qua thêm mấy hôm nữa là có thể góp đủ tiền đi ăn lẩu.
Cô cảm thấy vô cùng may mắn vì chỗ làm thêm còn cung cấp miễn phí thức ăn, bằng không, cô thật sự còn không bằng ăn chực uống chực ở nhà họ Tần. Hôm đó, lúc cô nhìn thấy trong trung tâm thương mại đến ngay cả một bát mì cũng phải ba, bốn mươi đồng mà cả người trực tiếp dại ra.
Trước đây một bát mì chỉ mất mấy đồng mà thôi!
Trì Tây đi sớm về khuya đã khiến Du Thu Vân và Tần Diểu Diểu điều tra.
Du Thu Vân thậm chí còn nghĩ quả nhiên con ranh đó đã bị phú quý che mờ mắt, phỏng chừng không đến mấy hôm nữa là sẽ mở miệng xin tiền nên bà ta còn đặc biệt hỏi tài xế, nhưng sau khi có được một câu trả lời không rõ, bà ta cũng chẳng muốn quản thêm nữa, còn Tần Diểu Diểu thì cố tình đi tìm tài xế.
"Tần tiểu thư, thế này... không hay cho lắm đi?" Tài xế lúng túng, anh ta chỉ là một người làm thuê nhưng không ngờ còn bị dặn dò phải đi theo dõi nữa?
Xưa nay anh ta vốn thành thật và yên phận, hoàn toàn không dám làm.
Tần Diểu Diểu lại nói với vẻ ôn hòa: "Không phải kêu anh bám theo Tây Tây mãi, chỉ là mẹ với cha đều rất lo lắng cho Tây Tây, anh qua đó sớm xem Tây Tây đang làm gì là được."
Tài xế nghe đến đây mới thở phào một hơi nhẹ nhõm và đồng ý.
Tần Diểu Diểu đã đạt được mục đích, lúc tài xế rời đi, cô ta vỗ nhẹ vào lưng anh ta một cái.
Tài xế quay đầu lại với vẻ khó hiểu, phát hiện ra Tần Diểu Diểu cách mình mấy bước chân, lực chú ý cũng không ở tren người anh ta, lẽ nào vừa rồi là ảo giác chăng?
Anh ta chớp mắt, không nghĩ quá nhiều nữa.
Vì có lời của Tần Diểu Diểu nên anh ta xuất phát từ nhà họ Tần đến trung tâm thương mại đón Trì Tây trước giờ.
Trì Tây cũng không biết bước đệm nhỏ này, mà cho dù có biết thì cô cũng chẳng quan tâm.