Trì Tây theo anh bước vào thang máy, ngay khi cửa vừa đóng lại, cô cảm nhận được một luồng ánh mắt oán hận mãnh liệt.
Lục Thừa Cảnh đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt không được tự nhiên lắm: "Làm sao cô biết họ sẽ không phát ra được tiếng?"
Anh mang theo mấy loại bùa chú đến đây, nhưng không có tác dụng gì.
Trên người Hoắc Kiều và những người khác cũng không còn dư âm của âm sát khí để lại.
Tuy nhiên... Anh chờ nửa ngày vẫn không nghe cô trả lời.
Trì Tây nhìn màn hình hiển thị trong thang máy, con số trên đó không ngừng tăng lên.
Cô đương nhiên sẽ không nói, đó là vì sau khi mở cửa, cô thấy phiền vì tiếng la hét của những người này quá ồn ào, nên đã dùng một thuật cấm ngôn, ai ngờ họ không chịu nổi sự kinh hãi, cứ thế hôn mê bất tỉnh luôn.
Không lâu sau, Hà Soái đã vào, vừa công khai vừa ngầm đe dọa, còn muốn đổ tội cho người khác. Với tính khí nóng nảy của cô làm sao chịu được, ban đầu còn lo lắng việc sử dụng pháp thuật chuyên dụng của địa phủ sẽ bị phát hiện không tiện để giải thích, nhưng sau một hồi bị đe dọa, cô đã không thèm giải trừ nữa, đợi cho họ phải đến cầu xin cô.
Cô đoán không sai, đến giờ những người trong tổ chương trình đều sắp phát điên, đạo diễn, biên kịch, Hà Soái và cả đám người cứ túc trực trong bệnh viện, chạy qua chạy lại giữa các phòng bệnh như những con ruồi mất đầu, lo sợ rằng họ sẽ vĩnh viễn không thể phát ra tiếng được nữa.
Ngoài việc ban đầu thuê thủy quân để dẫn dắt dư luận, Hà Soái cũng không còn tâm trí nào để quản lý dư luận nữa.
Nếu thật sự tất cả mọi người đều mất tiếng, tất cả bọn họ đều xong đời!
Ngay trước khi Trì Tây và Lục Thừa Cảnh bước vào phòng bệnh, mấy nhân vật của tổ chương trình vừa bị quản lý của Hoắc Kiều đuổi ra ngoài, hoàn toàn không muốn để họ đến quấy rầy.
"Hoắc Kiều sắp ngủ rồi, không phải đã bảo các người yên tĩnh một chút sao..."
Lý Quang Minh - quản lý của Hoắc Kiều tưởng lại là đám người Hà Soái, vẻ mặt khó chịu, ngẩng đầu đã thấy Lục Thừa Cảnh bước vào, lập tức im bặt, niềm nở gọi một tiếng Lục thiếu.
Anh ta liếc mắt nhìn, lại thấy Trì Tây đứng sau lưng Lục Thừa Cảnh.
"Lục thiếu, ngài không phải đi..." Đầu óc Lý Quang Minh linh hoạt, nhanh chóng phản ứng lại, hoàn toàn không tỏ ra ngạc nhiên trước sự trẻ tuổi của đối phương: "Vị này chính là đại sư phải không, xin chào xin chào, thật là hân hạnh được gặp, phiền người phải chạy một chuyến. Hoắc Kiều vừa mới ngủ, nhờ người xem giúp cậu ấy."
Lục Thừa Cảnh: "..."
Mặc dù đã thấy bộ dạng nịnh bợ của Lý Quang Minh nhiều rồi, nhưng anh ta vẫn luôn có thể làm mới giới hạn nhận thức của anh.
Hoắc Kiều vẫn chưa tỉnh, anh ấy nhíu chặt mày, cơ thể run rẩy nhẹ, rõ ràng là ngủ không yên.
Đầu giường anh ấy còn đặt năm sáu cái túi tam giác gấp bằng giấy bùa.
Trì Tây liếc qua một lượt, bùa an thần, bùa phá tà, bùa thanh tâm... ba loại bùa này tỏa ra dao động yếu ớt, cô còn có thể nhận ra được, còn hai lá bùa kia, ngay cả cô cũng không nhận ra được.
Như những tờ giấy vụn được đóng gói cẩn thận.
Lục Thừa Cảnh: "Là bùa tôi mang đến."
Anh lại bổ sung thêm một câu: "Hai cái bên phải là bùa thanh tâm do tôi vẽ."
Trì Tây: "..."
Không cần phải bổ sung câu đó.