Chương 44

Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 24-11-2025 07:00:13

Lâm Vị Hi dần dần bình tĩnh trở lại tới. Cố Huy Ngạn thấy Lâm Vị Hi nghĩ thông suốt, hắn hài lòng nhìn nàng, sau đó lại tiếp tục cúi xuống xem thư tín, thuận tiện nói với Lâm Vị Hi: " Thánh chỉ sắc phong của Lâm Dũng, kim sách thiết khoán, còn có khế ước điền sản ruộng đất mà triều đình phân cho lúc phong hầu đều ở chỗ của ta. Nếu mấy ngày hôm nay ngươi không có việc gì làm, thì đối chiếu kiểm kê danh mục quà tặng đi. Có biết xem sổ sách danh mục quà tặng không?" "Biết!." Từ nhỏ Lâm Vị Hi đã đi theo Thọ Khang công chúa chuẩn bị yến hội, lễ tết hàng năm. Lâm Vị Hi thầm nghĩ, lễ vật tặng vào hoàng cung của Yến vương phủ các ngươi năm ngoái vẫn là tự tay nàng chuẩn bị đây này. Nếu biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải hao tâm tổn trí phí sức quản lý gia nghiệp, nên để toàn bộ sản nghiệp của Yến vương phủ thâm hụt mới đúng. "Vậy ngươi đi kiểm tra đi. Chờ sau khi tới kinh thành, ta sẽ đem khế đất đổi thành đất ở xung quanh kinh thành, ngày sau làm đồ cưới của ngươi." Tài sản truy phong của Lâm Dũng bị cắt xén rất nhiều. Bộ lễ sắc phong hầu quá rõ ràng, không ai dám động. Nhưng trừ cái đó ra, khế ước điền sản ruộng đất, vàng bạc tơ lụa bị mất rất nhiều. Cố Huy Ngạn vẫn biết trong quan trường có tình trạng tham nhũng nghiêm trọng, nhưng không nghĩ tới đã nghiêm trọng đến tình trạng này. Nếu không phải hắn đột nhiên đi đường vòng đến phủ Thuận Đức, chỉ sợ chuyện này sẽ không giải quyết được gì. Huyện lệnh hôm nay một mực cẩn thận giải vây cho mình, sợ hắn giáng tội. Nhưng Cố Huy Ngạn là người có địa vị gì, sao có thể nổi giận với những quan chức cấp thấp như thế. hắn trực tiếp viết thư cho Trương Hiếu Liêm, Trương thủ phụ xử lý thủ hạ của hắn ta như thế nào, Cố Huy Ngạn không xen vào, chỉ cần cuối cùng từ trong tay Trương Hiếu Liêm cầm kết quả tới là đủ. Tuy nhiên những việc không được quang minh chính đại như thế này để hắn giải quyết là được rồi. Không cần thiết phải cho Lâm Vị Hi biết. Triều đình phân đất phong hầu cho Lâm Dũng có nhiều loại. Rất nhiều nơi chỉ là mang danh đất phong hầu thôi, thực tế thì Lâm Vị Hi không thể cầm trên tay được. Cố Huy Ngạn thay Lâm Vị Hi đem những văn tự này bán đứt để đổi đất xung quanh kinh thành. Tất nhiên những việc như thế này thì Lâm Vị Hi không làm được, nhưng nếu đổi sang danh nghĩa của hắn, vậy thì cũng đơn giản. Lâm Vị Hi suy nghĩ trong đầu một chút, đột nhiên sinh ra hứng thú: "Yến vương điện hạ, cái này đổi như thế nào? Mấy mẫu đất kia là bao nhiêu đất kinh thành?" Cố Huy Ngạn buồn cười, trong mắt của hắn tràn đầy ý cười, vừa bất đắc dĩ vừa trả lời nàng: " Yên tâm, ta còn không đến mức chiếm tiện nghi của ngươi, tất nhiên là một mẫu đổi một mẫu, đổi ngang nhau như ngày trước." Đây cũng không phải là đổi tương đương với nhau sao. Đất phong của Lâm Dũng là ở Thuận Đức. Đất đai ở Thuận Đức làm sao có thể so sánh với đất ở kinh thành? Lâm Vị Hi nghe xong, lập tức nhún gối tạ lễ với Yến vương, sợ hắn đổi ý: "Tạ ơn Yến vương điện hạ." Cố Huy Ngạn một tay để lên bàn gỗ, tâm tình thoải mái, mỉm cười nhìn Lâm Vị Hi: "Ngươi kháng cự việc lấy chồng như thế, ta còn nghĩ là ngươi không muốn nhắc tới đồ cưới đấy." "Hai chuyện này sao có thể giống nhau được." Lâm Vị Hi từ nhỏ đã quản gia, nàng quá hiểu sự ưu việt khi có tài sản riêng. Tuy nàng thật sự không muốn lập gia đình, nhưng nếu chuẩn bị đồ cưới cho nàng, việc này thì không có vấn đề gì, hoàn toàn không cần để ý lòng tự ái của nàng. Cố Huy Ngạn bị chọc cười, lần này hắn thậm chí còn bật cười khẽ thành tiếng. Nếu như Chu Mậu Thành hoặc những thủ hạ trung thành khác, thấy tình cảnh này nhất định ngạc nhiên đến nỗi không khép miệng lại được. Nhưng Lâm Vị Hi vẫn còn chưa biết chuyện có thể để cho Yến vương cười khẽ một tiếng là việc khó khăn cỡ nào. Bây giờ nàng đang vội vã tìm cơ hội cáo lui. Cuối cùng có thể cầm truy phong của Lâm Dũng, bây giờ nàng cảm thấy hai bàn tay mình đang ngứa ngáy. Cố Huy Ngạn thấy Lâm Vị Hi vội vội vàng vàng, hắn cũng không làm khó thêm, chỉ vào chiếc hộp trên bàn, nói: "Đây là khế đất của phụ thân ngươi cùng văn tự bán mình của nha hoàn kia, ngươi cũng cầm luôn đi. Trên đường không tiện mang quá nhiều nha hoàn, ta tìm một người cho ngươi trước, số còn lại thì tới kinh thành sẽ bổ sung sau." Lâm Vị Hi không khách khí, nhanh nhẹn đi lên, đứng trước Cố Huy Ngạn nhận đồ vật. Lâm Vị Hi ôm hộp gỗ, hành một lễ của tiểu bối với Cố Huy Ngạn. Nàng đang muốn rời khỏi, đột nhiên nghe thấy Cố Huy Ngạn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Về sau nếu ngươi có oan ức gì, tới tìm ta là được, không cần nhân nhượng bất kì ai để bản thân mình chịu thiệt." Lâm Vị Hi ngơ ngác, trong lòng hiện lên một suy đoán kinh người. Đôi mắt của nàng bất giác mở to, hiển nhiên là rất giật mình: "Ngài đã biết rồi?" Cố Huy Ngạn không nói gì, hắn trải rộng giấy Tuyên Thành ra, đôi tay thon dài tinh xảo cầm bút lông từ trên giá bút, hình như định viết hồi âm cho Trương Hiếu Liêm. Lâm Vị Hi im lặng không nói gì, thấy Cố Huy Ngạn chuyên chú mài mực trong khay, liền nhẹ nhàng lui xuống. Sau khi từ thư phòng đi ra ngoài, một luồng không khí tươi mát thư thái phả vào mặt, Lâm Vị Hi cầm hộp gỗ lê trĩu nặng trên tay, càng nhắc nhở là nàng đang sống, lúc này Lâm Vị Hi mới cảm giác được rõ ràng đó là sự thật. Đã lớn như thế này, nàng cũng đã sống hai đời, đây là lần đầu tiên có người nói với nàng "Không cần nhân nhượng bất kì ai để bản thân mình chịu thiệt ". Lúc trước phụ thân, tổ mẫu, thậm chí phu tử của Anh quốc công phủ, hạ nhân, đều từng người từng người nói với Lâm Vị Hi rằng: "Ngươi là đích trưởng tôn nữ, ngươi luôn phải giữ phong thái của trưởng tỷ, để cho các muội muội phía dưới noi theo". Thậm chí cả khi Lâm Vị Hi nàng gả cho người ta, nàng cũng miệt mài miệt mài quản lý gia nghiệp nhà chồng, vẫn muốn cố gắng như thế để được trượng phu của mình ghi nhận. Lâm Vị Hi đã bao giờ được sống cho chính mình? Nàng đã bao giờ được tùy hứng dù chỉ một lần? Đôi mắt sáng như châu ngọc của Lâm Vị Hi chẳng biết tại sao lại hơi ươn ướt. thì ra hôm nay Yến vương đi ra ngoài là vì chuyện của nàng, không chỉ xử lý cả nhà Lâm đại nương cùng Lý Đạt, còn lấy lại phong thưởng của Lâm Dũng từ chỗ của huyện lệnh thay nàng.