Chương 42

Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 24-11-2025 07:00:13

Đột nhiên được Yến vương khen ngợi, Lâm Vị Hi vừa mừng vừa sợ. Cố Huy Ngạn cũng rất hiền hoà trả lời câu hỏi vừa rồi của Lâm Vị Hi: "Là Trương Giang Lăng." Lâm Vị Hi suy nghĩ một chút, ngạc nhiên: "Là Trương thủ phụ?" Trương Hiếu Liêm quê ở Giang Lăng, cho nên được gọi là Trương Giang Lăng, chuyện này vốn không phải bí mật gì trong chốn quan trường. Nhưng mà đối với Lâm Vị Hi thì sao? Sắc mặt Cố Huy Ngạn cũng không thay đổi, hắn đem thư để sang một bên, lại giống như một trưởng bối hiền lành, nhẹ giọng dỗ dành đứa cháu chưa hiểu chuyện: "Là hắn." Lâm Vị Hi bị dọa, nàng trừng to mắt khi thấy Cố Huy Ngạn tùy ý để thư lên trên bàn. Nàng có chút kinh sợ: "Yến vương điện hạ, ta chỉ là thuận miệng nói, không dám quấy nhiễu ngài giải quyết chính sự. Ngài vẫn nên giải quyết chuyện của thủ phụ đi." "Gấp cái gì." Cố Huy Ngạn tùy ý, thủ phụ vang danh thiên hạ, nhưng trong miệng hắn dường như cũng chỉ là một người học trò bình thường thôi. Lâm Vị Hi phát hiện mình vô tình đã làm trễ nãi công việc mà Thủ phụ tự tay viết thư đến, lập tức cảm thấy ngồi cũng không vững. Lúc này nàng mới giật mình, Cố Huy Ngạn thân là một trong ba vị đại thần phụ chính, còn có có được binh quyền, được tín nhiệm nhất từ hoàng đế. Trước kia nàng cảm thấy chẳng qua chỉ là những danh hiệu nghe vang dội mà thôi, hiện tại nàng mới chân chính cảm nhận được cuối cùng có ý nghĩa như thế nào. Ở trong mắt Lâm Vị Hi thì họ đều là những nhân vật ở trên cao, có bối cảnh lớn, quyền thế ngập trời. Còn đối với Cố Huy Ngạn thì cũng chỉ là một đồng liêu trong quan trường, thường viết thư qua lại mà thôi. Lâm Vị Hi khiếp sợ nói không ra lời. Cố Huy Ngạn thấy nàng bị dọa, thế là dời đi chủ đề, chủ động nói: "Nghe nói hôm nay Chu Mậu Thành đi mua sắm đồ đạc về, ngươi lập công không nhỏ?" "Không dám nhận, chỉ nói hơi nhiều một chút thôi." Nói đến chủ đề này, Lâm Vị Hi quả nhiên buông lỏng rất nhiều,"Yến vương điện hạ, ngài sắp khởi hành lên đường sao?" "Đúng vậy, lúc đầu tòa nhà này là mua cho ngươi, định chờ sau khi sắp xếp chuyện chung thân đại sự của ngươi xong, ta sẽ trở lại kinh thành. Tuy nhiên ngươi đã không nguyện ý, vậy cũng không cần thiết ở lại đây nữa." Lâm Vị Hi nhẹ nhàng ồ một tiếng, nàng hơi có chút chột dạ, cúi đầu xuống nói với Cố Huy Ngạn: " Đa tạ vương gia." "Không có gì, vốn là ta suy nghĩ không chu toàn. Cho dù ta để lại cho ngươi nhiều đồ đạc phòng thân hơn nữa, nhưng nơi này cách kinh thành quá xa, cũng sẽ có lúc vượt khỏi tầm kiểm soát của ta. Huyện lệnh nơi đây có thể an phận nhất thời, thời gian càng dài, về sau chỉ sợ sẽ còn gây khó dễ cho ngươi. Ngươi là một nữ tử yếu ớt không có cách nào chống lại quan phủ. Thay vì để ngươi sống trong sợ hãi lo lắng, không bằng ta đưa ngươi tới nơi trong tầm mắt của mình." Lâm Vị Hi lúc đầu một lòng cảm kích, Yến vương thật sự là một người tốt. Thế nhưng càng nghe phía sau nàng dần dần càng cảm thấy không đúng:"Yến vương, ngài đây là có ý gì?" "Chu Mậu Thành không đem trang sức cùng quần áo đưa cho ngươi sao? Trên đường xóc nảy, thừa dịp bây giờ chuẩn bị chu đáo, đi đường mới có thể an tâm." Lâm Vị Hi giật mình trừng mắt thật to, hơi há hốc mồm: "Ngài dự định mang ta cùng đi lên kinh sao?" Cố Huy Ngạn ngạc nhiên nhìn nàng một chút, nói với vẻ đương nhiên: "Đây là tất nhiên. Hiện tại ngươi đang để hiểu cho cha, nên không muốn gả đi cũng không cần gấp. Ngươi cứ yên tâm ở lại Yến vương phủ, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, Yến vương phủ cũng không keo kiệt đến mức không nuôi nổi thêm một cô nương đâu." Tác giả có lời muốn nói: Trở lại kinh thành, Lâm Vị Hi muốn chiến trường của nàng nha. "Ngươi cứ yên tâm mà ở lại Yến vương phủ. Muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu." Câu nói này giống như vẫn còn lẩn quẩn bên tai Lâm Vị Hi, nàng trố mắt ngây người, chờ sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Không được." Sắc mặt Cố Huy Ngạn không thay đổi, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn giấu đi sự tìm tòi không thể gọi tên: "Vì sao?" Câu hỏi này bảo Lâm Vị Hi biết trả lời như thế nào. Chẳng lẽ nàng lại nói thật ra con trai của ngươi là trượng phu kiếp trước của ta, mà cô con dâu sắp vào cửa của ngươi lại là thứ muội của ta? Lâm Vị Hi đã bị hai người kia đối xử quá thảm hại rồi. Bây giờ nàng đã đổi thân phận, lại còn bảo nàng trở về một lần nữa sao? Lâm Vị Hi không cần suy nghĩ đã từ chối: "Yến vương, việc này không thích hợp. Ta với phủ Yến vương vốn không thân quen gì. Ta tự dưng ở lại vương phủ như thế thì coi sao được chứ?"Mà con dâu mới của ngài chẳng mấy chốc sẽ vào cửa, ta là một người ngoài lại ở đó, chẳng phải sẽ làm nàng ta chú ý sao?" Ánh mắt của Cố Huy Ngạn bình tĩnh nhìn Lâm Vị Hi, cười nhẹ: "Ngươi cứ an tâm ở lại là được. Ta nói có thể chính là có thể Nếu có người lắm miệng, không cần biết là ai, ngươi cứ nói cho ta biết là được." Câu nói "Không cần biết là ai" làm Lâm Vị Hi thấy rùng mình. Yến vương đang ám chỉ Cao Nhiên sao? Cũng đúng thôi, một bé gái mồ côi không cha không mẹ sống nhờ nhà người khác tất nhiên có thêm rất nhiều phiền toái. Chủ mẫu làm sao có thể dễ chịu cho được? Lâm Vị Hi cũng đã làm con dâu, nàng hiểu rõ những khó khan bức bối trong đó. Nhưng nếu như người nói là Yến vương, hắn nói có thể chính là có thể, có phiền phức nữa thì cũng phải nhịn. Lâm Vị Hi đột nhiên sinh ra cảm khái, dường như mới mấy ngày trước thôi nàng còn vất vả lo liệu việc trong ngoài ở Yến vương phủ. Đằng trước vẻ vang bao nhiêu thì đằng sau lại vất vả bấy nhiêu, có đôi khi phải cắn nát răng với máu mà nhịn nuốt xuống. Thế mà mới chỉ trong chớp mắt, nàng lại từ người nhọc lòng chăm lo người khác, biến thành người có đặc quyền.