Bị đối xử lạnh nhạt lặp đi lặp lại nhiều lần, vẻ ôn hòa rộng lượng trên mặt Cao Nhiên cũng không duy trì được nữa. Trong lòng nàng ta hừ lạnh, quả nhiên là con nhà nghèo, cả người chỉ thấy mùi hủ lậu, không nhiệt tình rộng rãi. Nhưng càng là như thế, Cao Nhiên càng phải nhiệt tình đối đãi. Để đám người trong phủ nhìn vào mới biết là ai hơn ai.
Chu Mậu Thành nghe được lời nói của Lâm Vị Hi thì cảm thấy không ngoài ý muốn chút nào. hắn biết ngoại trừ vương gia thì không ai có thể thoát khỏi lời nói cay nghiệt của nha đầu này. Bất quá dù sao cũng đã chăm sóc cả một quãng đường dài, Chu Mậu Thành vẫn biết Lâm Vị Hi ngoài miệng chỉnh người không chút lưu tình, nhưng tâm địa lại vô cùng tốt. hắn sợ thế tử phi gây khó dễ cho Lâm Vị Hi, thế là đi tới trước nói: "Thỉnh an Thế tử phi! Vương gia vốn muốn đưa Lâm nha đầu hồi phủ, nhưng trong cung triệu gấp, vương gia đành phải tiến cung diện thánh. Điện hạ phân phó cho thuộc hạ đưa nàng trở về. Thuộc hạ phải đến tiền viện để bái kiến thế tử, thân thể của Lâm nha đầu vốn không tốt, trên đường đi còn bị sinh bệnh, còn phải nhờ thế tử phi để ý cho."
Chu Mậu Thành tuy là người thô kệch, nhưng đều là những người đi theo bên người Yến vương, công phu nói chuyện với người cũng học được không ít. Những lời nói này của hắn nghe qua thì thấy lễ độ nhún nhường, nhưng nói gần nói xa đều lộ ra Yến vương coi trọng Lâm Vị Hi, câu nói cuối cùng "Còn nhờ thế tử phi để ý cho", nặng nhẹ ở trong đó thì biết là được rồi.
Cao Nhiên nghe thấy thế là hiểu, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái. một bé gái mồ côi không có cha không có mẹ, không phải chỉ dựa vào có được khuôn mặt đẹp một chút sao? Nào có thể so sánh được với chính mình có thân phận có giáo dưỡng có gia thế? Cao Nhiên âm thầm mỉa mai những người thô kệch này không có ánh mắt, không phân biệt được đâu là châu ngọc đâu là cát sỏi. Cao Nhiên nghĩ thế nhưng trên mặt vẫn rất khách khí từ biệt đám người Chu Mậu Thành, sau đó thân thiết mời Lâm Vị Hi vào nhà.
Trên đường đi Cao Nhiên hỏi han ân cần, tư thái của đương gia chủ mẫu được nàng ta thể hiện hết sức thuần thục và nhuần nhuyễn, mà Lâm Vị Hi vẫn một mực lạnh lùng lãnh đạm. Cao Nhiên cầm lò sưởi trên tay, tự hạ thấp địa vị ở trên mà nói chuyện. Trong lòng Cao Nhiên thấy nghẹn uất cực kỳ, nàng ta tiếp tục cùng Lâm Vị Hi đi trong Yến vương phủ, bên trên hành lang là rường cột chạm trổ tinh xảo, chỉ cần khẽ quay đầu là có thể nhìn thấy một bên khuôn mặt tinh xảo của Lâm Vị Hi. Cao Nhiên nhìn gương mặt nhìn nghiêng của của Lâm Vị Hi, đột nhiên sinh ra một cảm giác cực kỳ hoang đường.
Dường như người đi bên cạnh nàng ta không phải là bé gái mất cha mất mẹ, tìm nơi nương tựa kinh thành Lâm Vị Hi, mà là Cao Hi người từ nhỏ đã ở vị trí cao sang!