Sau khi Cố Huy Ngạn biết chuyện này cũng không nói gì, gật gật đầu coi như đồng ý. Chờ sau khi hắn sắp xếp được thời gian rảnh rỗi, tự mình mang theo mọi người ở phủ Yến vương, tới cửa thăm hỏi đại trưởng công chúa Thọ Khang.
Yến vương đích thân tới, đương nhiên được coi là khách quý lập tức mời vào trong phủ. Đại trưởng công chúa Thọ Khang nghe nói Yến vương đến thăm, lúc này cũng cố gắng ra đón.
Cố Huy Ngạn thấy đại trưởng công chúa Thọ Khang, lập tức đứng dậy đỡ cánh tay của bà: "Cô cô, khuyển tử ngang bướng, không xứng với tâm ý của ngài, bây giờ còn làm phiền ngài tự mình ra đón. Cái này thật sự là tội của con mà."
"Đừng nói những lời như vậy. Bây giờ ngươi đã là thân vương, mọi việc của hoàng thượng đều cần có sự giúp đỡ của ngươi. Ta là bà già một chân đã bước xuống mồ, nào dám nhận lễ xin lỗi của ngươi."
Cố Huy Ngạn thấy thế cũng không tiện nói tiếp, ánh mắt của hắn nhẹ nhàng nhìn về phía Cố Trình Diệu, Cố Trình Diệu hiểu ý của phụ thân, chỉ có thể bất đắc dĩ đi tới, hành đại lễ với đại trưởng công chúa Thọ Khang: "Trước kia là vãn bối hồ đồ, mạo phạm cô tổ mẫu, xin ngài hãy tha thứ cho tội của vãn bối."
Cố Trình Diệu là nhi tử của Yến vương, cho dù đại trưởng công chúa Thọ Khang oán hận hắn không quan tâm để ý tới Hi nhi, nhưng cũng không thể không để ý tới mặt mũi của Yến vương. Yến vương đã tự mình mang nhi tử tới đây để bồi tội. Kể cả từ lễ pháp hay là góc độ đạo đức, thành ý của Yến vương đều đã thấy được, trưởng công chúa Thọ Khang chỉ có thể nhẹ gật đầu, lãnh đạm nói: "Người một nhà không để bụng quá lâu. Ngươi đã hiểu cái sai của mình thì tốt rồi. Đứng dậy đi."
Cố Trình Diệu đứng dậy, Cao Nhiên đi theo tiến lên hành lễ: "Ngoại tổ mẫu."
Rất rõ ràng trưởng công chúa Thọ Khang hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không nhìn. Cao Nhiên lộ ra vẻ mặt ủy khuất, Cố Trình Diệu đau lòng không thôi, nhưng mà Cố Huy Ngạn còn ngồi ở trên đó, Cố Trình Diệu cho dù tức giận, cũng không dám làm gì.
Cũng là lúc này, trưởng công chúa Thọ Khang mới thấy được còn thêm một người tới đây. Bà nhìn thấy một tiểu cô nương ngũ quan tinh xảo, hệt như những tiểu đồng tử được vẽ trong tranh phúc ngày tết. Bà có chút ngạc nhiên: "Đây là..."
Lâm Vị Hi tiến lên, dập đầu lạy ba cái với Thọ Khang đại trưởng công chúa: "Tiểu nữ Lâm Vị Hi, tham kiến đại trưởng công chúa."
Trưởng công chúa Thọ Khang nhìn tiểu cô nương đang dập đầu trên sàn nhà kia, đôi mắt đều mở lớn. Cố Huy Ngạn thấy vậy thì giải thích: " Lúc con ở Tây Bắc bình loạn lạc, chủ quan bị trúng mai phục của địch. Nhờ có phụ thân của nàng yểm hộ mà thoát được vòng vây. Phụ thân nàng vì thế mà hi sinh. Chắc ngài vẫn còn nhớ, chính là Trung Dũng hầu thời gian trước đó. Sau khi bình loạn lạc ở Tây Bắc xong, con gặp gặp tiểu cô nương này tuổi nhỏ đã mất mẹ, mà hiện tại lại không có phụ thân. một người lưu lạc tại bên ngoài cũng không ổn, con dẫn nàng đến kinh thành. Hôm nay con mang theo tiểu bối đến chỗ ngài thỉnh an, nàng cũng cùng theo tới."