Chương 31

Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 24-11-2025 07:00:14

Cố Huy Ngạn thở dài trong lòng. hắn cầm quyền nhiều năm, bị người truy hỏi đến cùng như thế này vẫn là lần đầu tiên. May mắn thân tín sau lưng còn đứng xa. Nếu để bọn họ nghe được câu này, thì ngày mai chuyện riêng của hắn ai cũng sẽ biết. Những người này theo Yến vương nhiều năm rồi, đồng sinh cộng tử, kề vai chiến đấu, Cố Huy Ngạn coi những người này như tay chân, nhưng những người anh em này chỉ có một điểm không tốt, đó chính là quá quan tâm việc riêng của hắn . Vương phi cũng không phải thứ nhất định phải có mới được, Yến vương phủ như bây giờ cũng rất tốt, mà hắn cũng không thiếu người thừa kế. Như vậy, thì càng không cần phải cưới thêm một tân vương phi làm gì. Huống chi trước mặt hắn lại là một tiểu cô nương tuổi vẫn đang non tơ như thế, nhìn tướng mạo nàng cùng lắm chỉ mười lăm mười sáu tuổi, còn nhỏ hơn con trai của hắn. Cố Huy Ngạn biết Lâm Vị Hi nói câu này chỉ là sốt ruột, cũng không có ý gì khác. Mà Cố Huy Ngạn cũng lớn tuổi rồi, hắn cũng không muốn danh tiếng một đời của chính mình bị hủy hoại ở loại địa phương như thế này. Thế là Cố Huy Ngạn đứng lại, lần đầu tiên ôn tồn giải thích cho người khác dự định của mình: "Ta sẽ cho người tìm một địa phương an ổn, rồi sau đó sẽ sắp xếp tốt cho cô nương. Đừng lo lắng, Lâm Dũng có ân cứu mạng với ta, cô nương là con gái duy nhất của hắn, ta sẽ không bỏ mặc cô nương đâu." Lâm Vị Hi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nghe được lời nói chắc chắn này của Yến Vương là tốt rồi. Từ năm mười bảy tuổi Cố Huy Ngạn đã trở thành Yến vương, hoặc là sớm hơn một chút, từ năm mười lăm tuổi đã đầu quân đi đánh giặc, cũng đã không còn bị ai khách khí hô to gọi nhỏ. Cố Huy Ngạn không đến mức so đo với một tiểu cô nương. hắn tiếp tục đi lên phía trước, đi được hai bước thì sau lưng nghe thấy tiếng bước chân, tiểu cô nương kia lại đuổi theo tới: "Yến vương điện hạ, nếu ngày mai tiểu nữ được đi theo người, vậy thì đêm nay sẽ sắp xếp đồ đạc nhé? Ngày mai giờ nào chúng ta gặp nhau?" Lại là loại lời nói lấp lửng kiểu này nếu bị người khác nghe được nhất định sẽ nghi ngờ nhân phẩm của hắn. Cố Huy Ngạn chỉ có thể dừng lại, nói với Lâm Vị Hi: "Cô nương không cần phải vất vả. Tự ta sẽ cho người tới chuẩn bị. Lâm cô nương, trời không còn sớm, ngươi về trước đi." Không cần nàng sắp xếp hành lý thì Lâm Vị Hi có thể lý giải, nhưng thời gian gặp nhau cũng không nói sao? Lâm Vị Hi rất hoài nghi, nhịn không được nói: "Yến vương điện hạ, Người không phải là lừa gạt tiểu nữ đấy chứ?" Cố Huy Ngạn thật sự không nghĩ tới, có một ngày lại có thể nghe được lời nói này từ trong miệng người bên ngoài. Hắn nhẹ nhàng cười, hỏi: "Cô nương nói cái gì?" Lâm Vị Hi ngậm miệng, trước ánh nhìn của Cố Huy Ngạn lặng lẽ cúi đầu thật thấp. Cố Huy Ngạn thấy vậy thì thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi đến chiến mã của mình. Chờ Cố Huy Ngạn đi được một đoạn, Lâm Vị Hi có lẽ là cảm thấy hắn không nghe thấy, dùng âm thanh cực nhỏ, bĩu môi nói khẽ một câu: "Đều không phải người tốt." Cố Huy Ngạn cho ngựa dừng lại, ánh mắt hơi trầm xuống. Lần đầu tiên hắn bị một người nhiều lần khiêu khích sự kiềm chế của mình. Cố Huy Ngạn không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với người đằng sau: "Đêm khuya gió lạnh, Lâm cô nương vẫn là mau đi về đi. Lần sau nếu ngươi muốn nói cái gì với ta, có thể trực tiếp tới tìm ta là được, không cần phải chạy xa như vậy đứng dưới tàng cây nói bóng nói gió." Sau khi Lâm Vị Hi nói cho hả giận thì lập tức hối hận rồi. Vừa rồi nàng bị cảm xúc chi phối, không biết như thế nào lại nghĩ tới Cố Trình Diệu, trong lòng cảm thấy Cố gia đều không có một ai là người tốt, nghĩ trong lòng như vậy mà lại nói ra. Nàng lỡ lời liền hối hận. Cố Trình Diệu có lỗi với nàng là thật. Nhưng Yến vương lại không làm bất kỳ việc gì có lỗi với nàng. hắn thủ hộ triều đình này, càng lớn hơn hắn còn giúp đỡ chính mình, nàng sao có thể nói những lời vong ân phụ nghĩa như này? Sau đó nghe được Yến vương nói một câu kia, sắc mặt Lâm Vị Hi đỏ bừng, thậm chí còn không nói nên lời: "Ngài biết?" Sao có thể không biết. Tâm tư cùng kỹ xảo của nàng cũng quá vụng về. Cố Huy Ngạn lần này không dừng lại, tiếp tục phi ngựa đi xuyên qua màn đêm. Lâm Vị Hi đi trong bóng đêm về nhà, nàng vừa mới đẩy cửa sân ra, trong viện tối đen bỗng vang lên tiếng nói: "Ngươi đi đâu về vậy?" Lâm Vị Hi bị giật nảy mình, đưa tay lên che ngực, lấy lại bình tĩnh, sau khi thấy rõ người vừa lên tiếng, nàng âm thầm liếc mắt, ngay cả lời cũng không muốn nói, dựa vào hướng phòng của mình mà đi. Lý Đạt thấy Lâm Vị Hi không coi hắn ra gì, trong lòng rất không thoải mái. hắn bước nhanh về phía trước chặn trước mặt Lâm Vị Hi, tiếng nói không khỏi to hơn: "Ta hỏi sao ngươi không trả lời!" Lâm Vị Hi cau mày định từ bên cạnh vòng qua. Nhưng nàng đi mấy bước thì Lý Đạt cũng đi theo mấy bước, từ đầu đến cuối ngăn lại trước mặt nàng. Cứ như thế sau ba bốn lần, khoảng cách giữa Lý Đạt và Lâm Vị Hi càng ngày gần. hắn dần dần cảm thấy hứng thú, mà Lâm Vị Hi thì chỉ thấy chán ghét. Lâm Vị Hi không nể mặt, lạnh lùng nói: "Tránh ra." Hiếm khi Lý Đạt ở gần với Lâm Vị Hi như thế này. hắn thấy Lâm Vị Hi trầm mặt, mà chính mình không hiểu sao cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng nhìn khuôn mặt tinh xảo của Lâm Vị Hi, nam nhân nào có thể đối với nàng tức giận được đây. Lý Đạt nhẹ giọng nói: "Ta không phải vì lo lắng cho ngươi sao? Ngươi là một tiểu cô nương còn chưa xuất giá, trời tối như vậy đi ra ngoài một mình, còn ra thể thống gì chứ? Ta ở đây đợi ngươi đã lâu mà bây giờ ngươi mới quay về, ngươi thử nói xem ngươi làm thế là đúng hay sai? Nếu như ngươi muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa, thì cũng nên nói với nương hay với ta một câu, ta sẽ đi cùng với ngươi." Lâm Vị Hi cười khẽ một tiếng, lời lẽ lạnh như băng: "Không cần, ta muốn về phòng." Nàng nói xong cũng đi lên phía trước, bị Lý Đạt đi nhanh hai bước ngăn lại. Lâm Vị Hi lại thử lại lần nữa, đều bị hắn vững vàng. Đôi lông mày Lâm Vị Hi khẽ nhíu lại, nhếch mi nhìn về phía Lý Đạt: "Ngươi có ý gì?" Mỹ nhân dù cho có làm gì thì vẫn là mỹ nhân, cho dù là kiểu trừng mắt lạnh lùng vẫn thấy đẹp đến kinh động lòng người. Lý Đạt cười làm lành, nói: "Biểu muội, ta có ý gì, ngươi vẫn chưa rõ sao? Chúng ta là biểu huynh muội, tuổi tác lại tương đương. Từ xưa đến nay vẫn luôn là mối lương duyên cực tốt để thân lại càng thêm thân. Ta biết cữu cữu đã mất, trong khoảng thời gian này ngươi rất thương tâm. Biểu muội yên tâm, về sau ta sẽ thay thế cữu cữu chăm lo cho ngươi."