Chương 36

Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 24-11-2025 07:00:14

Sau khi từ biệt vẻ mặt đầy tiếc nuối của Chu Mậu Thành, Lâm Vị Hi quay người bước vào trong phòng. Vào phòng, nàng thở thật dài một cái. Chẳng lẽ nàng cứ phải gả đi mới được sao? Tại sao tất cả mọi người đều muốn làm mai cho nàng? Chu Mậu Thành lại còn định uy hiếp bức bách con trai của mình. Lâm Vị Hi nhẹ nhàng ngồi vào một bên ghế. Nàng nhìn khe hở nhỏ xíu trên chiếc bàn tròn làm bằng gỗ lê, hơi có chút xuất thần. Yến vương vội vã chạy về kinh thành, chắc là vì Cố Trình Diệu. Đúng vậy, lúc trước nàng bị gia thế che mờ mắt, tự cho mình cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, quản gia cũng là một người thạo việc, cho nên người khác nói nàng tốt thì nàng cho là thật sự yêu mến nàng. Thế nhưng một khi thoát khỏi hào quang của gia tộc, nàng lập tức lộ ra nguyên hình. Lâm Vị Hi nghĩ tới đây cười khổ một tiếng. Cũng phải thôi, nếu như nàng là nam nhân, nàng cũng sẽ không thích nữ tử ỷ vào gia thế cùng ngoại tổ mẫu hoành hành ngang ngược như mình. Cho nên, nếu nàng thật lòng cảm kích Chu Mậu Thành, lại càng không thể gả qua đó để gây tai họa cho nhà người ta. Chu Mậu Thành mặt đầy vẻ tiếc nuối nhìn Lâm Vị Hi vào phòng, sau đó lại thở ngắn than dài đi về phía trước. Cố Huy Ngạn đang ở trong thư phòng xử lý một văn kiện khẩn cấp, nghe được tiếng thở dài của Chu Mậu Thành, hắn ngẩng đầu nhìn thử, bút mực trong tay vẫn không ngừng, tùy ý hỏi một câu: "Ngươi làm sao thế?" "Thuộc hạ thấy khuê nữ nhà Lâm gia kia vóc dáng lanh lợi, mồm miệng lưu loát, tương ai cưới vào cửa tất nhiên sẽ ích tử vượng phu. Nên thuộc hạ mới mặt dày mày dạn làm mai cho mấy đứa con trai của thuộc hạ, nhưng con bé lại cự tuyệt. Haizzz, tuy đã đoán là sẽ như thế, nhưng vẫn thấy đáng tiếc..." Cố Huy Ngạn cười khẽ một tiếng. Nha đầu kia cũng không phải lanh lợi bình thường, gan lớn, tâm cao khí ngạo, nếu không phải nam tử có chút bản lãnh, chỉ e không thể hàng phục được nàng ấy. Cho nên Chu Mậu Thành bị từ chối ngay và luôn, Cố Huy Ngạn cũng không lấy làm lạ, bởi vì ngay đêm hôm qua, hắn mới chỉ nói một hai câu, còn bị nha đầu này chống đối một trận. Nhưng nhắc đến Lâm Vị Hi ích tử vượng phu, cũng làm cho Cố Huy Ngạn nhớ tới một việc khác. Con dâu mà hắn tự mình viết thư cầu hôn với Thọ Khang đại trưởng công chúa, lại đã bị bệnh qua đời từ cuối năm ngoài. Cố Huy Ngạn còn nhớ rõ, cô con dâu này tên là Cao Hi, công bằng mà nói, Cố Huy Ngạn rất hài lòng cô con dâu này, chỉ đáng tiếc duyên phận quá mỏng, cuối cùng cũng không thể cưỡng cầu. Thẩm thị đã chết mười năm, lão vương phi cũng ốm chết từ lâu. Trong Yến vương phủ chỉ còn Cố Huy Ngạn cùng Cố Trình Diệu là hai nam tử. Trong nhà không có nữ chủ nhân quản lý, hôn sự của hai cha con trì hoãn hết năm này sang năm khác. Chính bản thân Cố Huy Ngạn còn không muốn cười, đương nhiên cũng lười quan tâm tới hôn sự của Cố Trình Diệu, cho nên lúc Cố Trình Diệu đột nhiên gửi cho hắn một nửa khối ngọc bội khắc hình bán ngư, nhờ hắn tìm kiếm chủ nhân khối ngọc bội này, Cố Huy Ngạn còn rất kinh ngạc. Cố Trình Diệu mới mười sáu tuổi, đã biết tìm cho mình một người thê tử ư? Cố Huy Ngạn không có yêu cầu gì về dòng dõi của con dâu. Dù sao bất kể nhà gái là dòng dõi gì, so với nhà bọn hắn cũng không khác mấy. Nếu Cố Trình Diệu đã thích, vậy thì hắn làm cha cũng không cần thiết giội nước lạnh. Nhưng khi đó Cố Huy Ngạn còn ở biên quan bình định bộ lạc Đóa Khoát Lạt Dịch phản loạn, hắn không có thời gian tìm kiếm ngọc bội của một nữ tử. Cố Huy Ngạn liền tự viết một phong thư, cùng với ngọc bội gửi về kinh thành, nhờ Thọ Khang đại trưởng công chúa tìm kiếm nữ tử này. Thọ Khang đại trưởng công chúa là cô cô của Cố Huy Ngạn. Năm đó lão Yến vương chưa được phong Vương gia, được Thọ Khang công chúa chăm sóc, nên lão Yến vương cùng lão Yến vương phi vẫn luôn nhớ đến ân tình của Thọ Khang công chúa. Về sau khi Cố Huy Ngạn lập nhiều chiến công trên chiến trường, quyền thế vượt qua phủ Thọ Khang đại trưởng công chúa, Cố Huy Ngạn cũng không đoạn tuyệt quan hệ với phủ đại trưởng công chúa. Hai nhà vẫn đi lại coi như thân mật, Cố Huy Ngạn cũng rất cung kính người cô cô này. Chính Cố Huy Ngạn cũng không rảnh, liền thuận tiện đem việc tìm người ủy thác cho Thọ Khang đại trưởng công chúa. Thọ Khang đại trưởng công chúa quanh năm chỉ ở tại kinh thành, ngày thường tiếp xúc với nữ quyến cũng nhiều, để đại trưởng công chúa tìm người so với Cố Huy Ngạn tự mình làm thì thích hợp hơn nhiều. Tuy nhiên Cố Huy Ngạn cũng không nghĩ tới, hắn vừa mới đem thư đưa đi, vậy mà thời gian cũng không lâu lắm, Thọ Khang đại trưởng công chúa đã gửi thư hồi âm tới rồi. Kèm theo thư tín, còn có một nửa ngọc bội hình bán ngư. Ồ! trên đời này lại có việc trùng hợp như vậy sao? Nữ tử mà Cố Trình Diệu muốn tìm, lại đúng là ngoại tôn nữ của Thọ Khang đại trưởng công chúa. Cố Huy Ngạn nhận được hồi âm thì không chậm trễ, lập tức lấy ra con dấu Yến vương của chính mình, vô cùng thành ý thay mặt nhi tử cầu hôn ngoại tôn nữ của đại trưởng công chúa, Cao Hi. Chuyện xảy ra sau đó, thì tất cả mọi người trong kinh thành đều biết. Anh quốc công phủ kết thông gia cùng Yến vương phủ, hai nhà đã thân lại càng thêm thân, mừng vui gấp bội. Cố Huy Ngạn giải quyết xong việc lớn của nhi tử, sau đó liền chuyên tâm xử lý chiến sự tây bắc, cũng không còn chú ý những chuyện ở vương phủ nữa. Cố Huy Ngạn đối với tình hình trong phủ Thọ Khang đại trưởng công chúa rõ như lòng bàn tay. Lúc Thọ Khang công chúa chưa xuất giá rất được sủng ái. Vị hôn phu của bà là võ thám hoa. Phò mã một khi đã lấy công chúa thì không được làm quan. Mà phò mã công chúa Thọ Khang không phải là người đọc sách, cưới được công chúa quả thật rất vinh quang. Nhưng không thể có được cả công chúa lẫn tiền đồ của thám hoa lang, phò mã có chút mất hi vọng. Tương lai cũng khó tránh khỏi việc phải nhìn vào sắc mặt của công chúa mà sống. Mà tính cách của Thọ Khang công chúa thì lại hơi mạnh mẽ một chút.