Cố Huy Ngạn sau khi nghe xong thì không tỏ thái độ, không nói lời nào cũng không lộ ra sắc mặt giận dữ. Nhưng mà loại biểu hiện này thường còn đáng sợ hơn cả tức giận, Chu Mậu Thành không dám nói nữa, nhìn về phía Lâm Vị Hi xin giúp đỡ: "Lâm khuê nữ, hay cháu nói thử xem?"
Lâm Vị Hi cười lạnh trong lòng. Bảo nàng làm thuyết khách? Chồng trước cùng thứ muội của nàng muốn thành hôn, lại mong đợi người tỷ tỷ là nàng đến chúc phúc cho tình yêu đích thực của bọn hắn sao? Quả thực là nằm mơ. hiện tại phụ thân của Cố Trình Diệu, cha chồng tương lai của Cao Nhiên đang ở trước mắt, Lâm Vị Hi không thừa dịp cơ hội trời cho này nói xấu bọn hắn, thì nàng đã sống uổng phí một đời này rồi!
"Yến vương điện hạ, ngài làm rất đúng, hài tử làm sai thì phải phạt, không thể nuông chiều hắn! Hắn đã lớn như vậy rồi, cái gì chịu được cái gì không chịu được. Rời xa sự che chở của ngài, chẳng lẽ lời khó nghe hắn cũng không chịu được sao?"
Chu Mậu Thành ngạc nhiên nhìn Lâm Vị Hi, mà Cố Huy Ngạn nhịn một chút, vẫn là nhịn không được cười: "Thật đúng là ngươi ghi hận hắn. Thôi, liền nghe ngươi, lần này tuyệt đối không nhân nhượng. Nhưng một đứa bé như ngươi sao lại ăn nói chuyện già dặn thế, ngươi còn nhỏ hơn Cố Trình Diệu một tuổi đấy, mà mở miệng giáo huấn hắn chẳng khác gì trưởng bối của hắn."
Lâm Vị Hi bị gọi thành "Đứa bé", nàng vốn không quá vui, nhưng nhìn thấy thần sắc người xung quanh như trút được gánh nặng, đại khái đoán được để Yến vương cười vẫn là rất khó. Ít nhất chứng minh sắp tới không còn gì để lo nữa rồi. Lâm Vị Hi trời xui đất khiến giải vây cho Cố Trình Diệu, trong lòng nàng cực kì không muốn, nhưng mà làm người không thể quá mức, Yến vương có ân với nàng, nàng có khích bác thêm thì cũng không có tác dụng.
Cố Huy Ngạn nhìn thấy thần sắc Lâm Vị Hi không quá tình nguyện, càng cảm thấy tiểu cô nương này thật sự là sinh động, so với con người già dặn lõi đời như hắn giống như hai thế giới. Cố Huy Ngạn cũng không muốn làm nàng khó xử, liền hỏi: "Mới vừa rồi còn chưa hỏi, ngươi qua đây làm gì?"
Lâm Vị Hi gần như đã quên chuyện này, nàng vội vàng nói: "Ta cố ý đến để cảm ơn Yến vương điện hạ! Cảm ơn ngài đã chủ trì công đạo giúp ta, cảm ơn ngài đã mang ta rời khỏi cái ổ sói kia."
Việc này cũng chỉ là một câu nói thôi, Cố Huy Ngạn cũng không để ở trong lòng. hắn ra hiệu với Chu Mậu Thành, Chu Mậu Thành lập tức lui ra. Chờ trong thư phòng không có người ngoài, Cố Huy Ngạn mới nói về chuyện đại sự của bản thân nàng Hi: "Cô cô của ngươi có lòng tham quá mức, đây cũng không phải là một mối hôn sự tốt. Phía Lý viên ngoại ta cũng đã cho người đi điều tra, con của hắn nhu nhược không có chính kiến, khó làm nên việc lớn. Ngươi không muốn gả đến hai nhà này là đúng. Huyện thành mặc dù nhỏ, nhưng khoảng cách với quê cũ của ngươi cũng gần. Ngươi ở chỗ này lập gia đình, là có thể an ổn sống qua ngày, cũng có thể tránh thoát sự quấy rầy của Lý gia thôn. Ta đã bảo huyện lệnh cầm một phần danh sách tới, trong đó có mấy thanh niên..."
Lâm Vị Hi nghe xong cảm thấy dường như tai mình có vấn đề: "Yến vương điện hạ, ngài đang nói gì thế?"
Cố Huy Ngạn khẽ thở dài, nhìn Lâm Vị Hi với ánh mắt bất đắc dĩ: "Hôm qua ngươi còn đang tức giận nên ta mới chiều theo ý ngươi. Nhưng tuổi ngươi còn trẻ, đang tuổi thanh xuân mơn mởn, đâu cần phải làm bạn với chuông mõ và kinh Phật, sống cô độc chứ?"
"Tại sao lại không được." Lâm Vị Hi nhìn Cố Huy Ngạn, chẳng biết tại sao ánh mắt đã ươn ướt,"Ta vốn tưởng rằng ngài sẽ không giống người khác. Ta kính trọng ngài xuất phát từ nội tâm, nhưng vì sao ngay đến ngài cũng muốn bức ta?"
Sau khi Lâm Vị Hi nói xong, không dám nhìn sắc mặt Cố Huy Ngạn nữa. Nàng quay đầu bước nhanh ra ngoài. Chu Mậu Thành đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Lâm Vị Hi hai mắt đỏ ửng lao ra, hắn giật nảy mình: "Lâm khuê nữ, ngươi sao thế?"
Lâm Vị Hi không nói lời nào, trực tiếp chạy đi. Chu Mậu Thành ngây người ra, nhìn về phía thư phòng, thì thấy Cố Huy Ngạn đang đau đầu day day mi tâm.
Chu Mậu Thành nhìn thần sắc của hai người này, trong đầu tưởng tượng đến tình cảnh mà ngay chính hắn cũng bị dọa gần chết. hắn đứng ở cửa, cẩn thận hỏi: "Vương gia, Lâm khuê nữ sao thế?"
Số lần thở dài của Cố Huy Ngạn hôm nay còn nhiều hơn cả một năm qua: "Giận ta buộc nàng lấy chồng."
Hóa ra là việc này, ai da, hù chết hắn. Chu Mậu Thành thở phào nhẹ nhõm. hắn nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, thoáng do dự một chút, vẫn là quyết định nói cho Yến vương biết.
Chờ Chu Mậu Thành đem chuyện của Lý Đạt nói xong, sắc mặt của Cố Huy Ngạn đã đen đến không thể nhìn. trên mặt hắn lạnh như băng, thanh âm chứa đầy giận dữ: "Tại sao hôm qua lại không nói?"
"Nàng là một tiểu cô nương, da mặt mỏng thì làm sao chịu để người khác biết loại chuyện này."
Cố Huy Ngạn nghĩ nghĩ, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau lòng. hắn chỉ nghĩ nàng cáu kỉnh, nên mới nói nhất quyết không lấy chồng, thì ra từng xảy ra loại chuyện như thế này. Một cô gái ốm yếu, đơn độc một mình gặp phải loại chuyện này thì làm gì có ai để xin giúp đỡ. Khó trách nàng lại bài xích việc thành thân đến vậy. Cố Huy Ngạn thầm thở dài, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng tới cực điểm: "Gọi Cố Minh Đạt đến đây."
Cố Minh Đạt là phụ tá đắc lực của Yến vương. Chu Mậu Thành nghe xong liền biết lần này Yến vương giận thật sự rồi. Mấy năm nay Yến vương quyền cao chức trọng, cảm xúc cũng càng ngày càng thu lại, hiếm khi nào cảm xúc lại lộ ra như lúc này. Cả nhà Lâm đại nương có thể làm được đến mức này, quá giỏi rồi.
Sau khi Lâm Vị Hi nói với Yến vương câu nói kia, sau đó liền đẩy cửa chạy về phía tiểu viện. Chờ trở lại phòng của mình, nàng mới chậm rãi bình tĩnh lại.