Chương 42: Mục tiêu săn đuổi!

Gen Lỗi Thì Sao? Chị Đây Oanh Tạc Tinh Tế

Mộc Thủy Du 07-07-2025 10:02:13

Trần Ngũ nghiến răng đến suýt rách môi, hai tay liên tục điều chỉnh trên bảng điều khiển. Cuối cùng cũng chỉnh xe về đúng hướng Diêm Húc vừa báo. Dù khi xoay bánh xe vẫn lệch một chút, nhưng từng ấy là đủ để Diêm Húc nắm bắt mục tiêu. Không có tiếng nổ, không có độ giật, chỉ một luồng sáng lạnh từ nòng súng của Diêm Húc bắn ra, xuyên thủng bức tường kim loại ở xa, cùng lúc chấm dứt loạt đạn đang đuổi theo phía sau. Trần Ngũ và Mã Lục còn chưa kịp thở phào, Diêm Húc lại ném tới một tọa độ mới, "307,200, hướng ba giờ." Loạt đạn vừa ngừng chưa đến một giây, tiếng súng mới đã nối tiếp ngay sau. Trần Ngũ mồ hôi như mưa, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc xung quanh có bao nhiêu người đang nhắm vào họ. Chỉ dựa vào khẩu súng trong tay Diêm Húc, liệu có chống đỡ nổi bao lâu? Rõ ràng bọn họ chẳng liên quan gì đến mấy kẻ kia, vậy mà đối phương chẳng thèm nói lời nào, chỉ lập tức nổ súng như thể đã lên kế hoạch từ trước. Cả hai phe đều coi nhóm người lạ như họ là mục tiêu săn đuổi! Xe lại trúng thêm vài phát đạn, tốc độ và độ mạnh còn hơn lúc nãy, suýt chút nữa xuyên thủng thân xe. Có lẽ là vì có người để mắt đến khẩu súng của Diêm Húc, hoặc là do bọn tay chân địa phương bị sốc khi thấy người lạ dám nổ súng đáp trả, nên chúng càng điên cuồng hơn. Từ khoảnh khắc Diêm Húc hạ gục kẻ đầu tiên, bọn chúng đã quyết không để bất kỳ ai sống sót rời khỏi khu vực này. Hỏa lực lập tức tăng cường, chặn kín mọi đường thoát. Diêm Húc không ngừng báo tọa độ cho Trần Ngũ, điều khiển chiếc xe rách nát này lẩn lút trong mê cung kiến trúc khổng lồ, từng bước tiêu diệt những kẻ săn đuổi. Nhưng chỉ vài phút sau, Trần Ngũ đã không thể theo kịp tốc độ của hắn. Hai lần liên tiếp đi lệch tọa độ, hậu quả là phần đuôi xe bị bắn thủng một mảng. Nếu phát đó trúng cửa sổ, có khi đã tiễn một người trong xe về chầu trời. "334,234, hướng ba giờ." "359,278, hướng bốn giờ." "344,288, hướng sáu giờ." Giọng Diêm Húc lạnh lùng, không chút ngắt quãng, liên tục vang lên bên tai Trần Ngũ. Hắn căng thẳng tới mức gần như phát điên, tay chân loạn xạ, thần kinh như sắp vỡ tung. Cuối cùng gào lên "Nói Từ từ! Mẹ nó, tôi có phải lính đặc chủng đâu mà theo nổi!" Mã Lục ngồi cạnh còn tệ hơn, chẳng giúp gì được, chỉ biết ngồi đó há miệng thở dốc như cá thiếu oxy. "Kiếm chỗ núp, dừng xe, đổi người lái đi, để tôi lái." Lâm Y lên tiếng, đồng thời nói với A Nguyên: "Bảo hắn dừng xe!"