Chương 28: Đây là lời thoại của hắn mới đúng!

Gen Lỗi Thì Sao? Chị Đây Oanh Tạc Tinh Tế

Mộc Thủy Du 07-07-2025 10:01:24

Rốt cuộc đây là tình huống gì? Lâm Y thì chẳng nói chẳng rằng, xoay người bước lên xe thẳng thừng. Trần Ngũ: ... Phi Ưng: ... "Lão... lão đại?" Mã Lục ngơ ngác nhìn Lâm Y tự ý bước lên xe, trông hoàn toàn không giống một vụ bắt cóc, mà cứ như bọn họ rủ nhau đi du lịch còn hơn. Đặc biệt là cả con robot kia cũng ung dung theo sau bước lên... Mã Lục càng mờ mịt hơn: "Cả... cả con robot cũng bắt theo luôn à?" Trên người máy trí năng đều có gắn thiết bị định vị, mã lõi cũng được lưu trữ có hệ thống. Ở nội thành, dân giang hồ dù có cướp cũng chẳng dám đụng đến loại robot dân dụng phổ thông này. Một là bán lại không đáng bao nhiêu tiền, hai là nếu muốn tân trang rồi vận chuyển, chi phí rất cao. Chưa kể chỉ cần để cảnh sát lần theo là đủ lòi ra cả ổ. Vậy nên hôm đó, nếu A Nguyên thật sự bị hệ thống áp chế khống chế được, thì bọn họ cũng chỉ tính bắt mỗi Lâm Y. Lâm Y ngồi vào xe không nói câu nào, nhưng thần thái vẫn bình tĩnh, chẳng hề có chút hoảng loạn hay dè chừng. Cô quan sát sơ qua nội thất trong xe, rồi ánh mắt mới rơi xuống hai gã đàn ông đối diện, trong mắt còn mang theo vài phần đánh giá... như thể cô mới là chủ của chiếc xe này. "Không ngờ gặp lại nhanh thế." Lâm Y đặt ly nước sang một bên, nhìn Trần Ngũ, nói tiếp,"Hai hôm nay, chủ thuê của các anh có liên lạc không?" Trần Ngũ: ... Chiếc xe khá chật, đôi chân dài của Lâm Y không tiện duỗi ra, cô liền dịch vào trong, rồi co một chân gác lên chân còn lại, lưng tựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực: "Xem ra là chưa. Vậy thì bây giờ... anh có thể liên lạc với hắn được rồi." Trần Ngũ: ... Phi Ưng: ... Đây là lời thoại của hắn mới đúng! Mã Lục vừa lái xe vừa lén nhìn kính chiếu hậu. Dù là đầu óc có to bằng cái chén, thì đến lúc này hắn cũng phải nhận ra rằng..."con mồi" mà bọn hắn bắt được hoàn toàn không giống kiểu con mồi bình thường. Nhất là sau chuyện hôm trước, hắn rốt cuộc không nhịn được, lắp bắp hỏi: "Cô... cô không sợ chút nào à?" Lâm Y như nghe được một câu chuyện hài, khẽ bật cười. Dù nụ cười ấy chưa đến mức lộ rõ, chỉ là khóe miệng hơi nhếch, biểu cảm như cười mà không cười. Nỗi sợ vốn bắt nguồn từ cái gọi là "không biết", hoặc từ sự chênh lệch sức mạnh quá lớn. Nhưng với cô, thực lực của hai gã này chỉ như kẻ học việc múa rìu qua mắt thợ, nhìn một lần là thấu.