Người đàn ông nhìn lại hàng ghế phía sau vẫn còn dư một khoảng, không nói gì thêm.
Mã Lục quay đầu lại, bị không khí kỳ lạ ấy làm cho im bặt. Não hắn lúc này không hiểu sao lại hoạt động khá ổn, không buột miệng chen vào như thường lệ.
Còn A Nguyên thì khác. Dựa vào dữ liệu đã thu thập về hành vi của Lâm Y suốt nửa năm qua, nó cảm thấy bản thân đã hiểu kha khá về cô. Thế nên nó lên tiếng "Ý của tiểu thư là, nếu ngài chịu trả thêm tiền, thì vẫn có thể 'kiếm' một chỗ ngồi."
Ngoại hình của A Nguyên nhìn chẳng khác gì người thật. Khi ngồi im không nói, không ai nhìn ra nó là robot. Nhưng một khi mở miệng, những người hiểu chuyện sẽ nhận ra ngay, giọng nói cứng nhắc, biểu cảm gần như không đổi, hoàn toàn không có cảm xúc.
Trong lòng Trần Ngũ không nhịn được tặc lưỡi, con robot này đúng là có mắt nhìn người.
Người đàn ông kia trầm mặc một lúc rồi hỏi,"Bao nhiêu?"
Lâm Y,"Một ngàn."
Trần Ngũ,"..."
Đậu xanh, nói ra câu đó đúng là gan lớn thật đấy!
Người đàn ông đặt tay lên cửa xe, đầu hơi cúi xuống, vài lọn tóc ướt sương rũ nhẹ xuống trán, khiến cả người toát lên vẻ quyến rũ kỳ lạ.
"Đắt quá."
"Không đắt," Lâm Y vừa quan sát anh ta vừa nói,"mức độ nguy hiểm quá cao."
Nghe vào tai Mã Lục thì cứ như hai người đang nói chuyện bằng mật mã, nhưng Trần Ngũ lại hiểu rõ. Ý của Lâm Y là: nếu chỉ đồng hành với một người xa lạ cực mạnh, thì chẳng sao cả. Nhưng một khi có biến cố, vậy thì sống hay chết... không ai nói trước được.
Người đàn ông liếc lần lượt qua Lâm Y và A Nguyên, sau đó mở thiết bị cá nhân ra, chuyển khoản một ngàn tinh tệ.
Sau khi nhận tiền, tên của đối phương hiện lên trên màn hình thiết bị của cô: Diêm Húc. ...
Xe chạy được vài phút, Trần Ngũ mới bừng tỉnh, cái khoản một ngàn tinh tệ kia lẽ ra phải chia cho hắn một nửa mới đúng! Tối thiểu cũng phải chia đôi chứ, sao con nhóc kia dám nuốt trọn?
Hắn định mở miệng đòi lại một nửa, nhưng vừa nghĩ đến thái độ của Lâm Y, liền biết rõ, muốn cô ta nhả ra một đồng cũng chẳng dễ gì. Mà chẳng hiểu sao, mỗi khi đứng trước mặt cô ta, hắn cứ bị "tắt điện", không tài nào nổi đóa được.
Càng nghĩ càng tức, Trần Ngũ cắn răng đến mức quai hàm cũng căng chặt, nét mặt dần trở nên méo mó vì uất nghẹn.
Mã Lục liếc thấy sắc mặt của Trần Ngũ khác thường, lại thêm khí trường của Diêm Húc quá mạnh — từ lúc anh ta bước vào xe, cảm giác như cả khoang xe thu nhỏ lại một nửa. Không ai dám hé răng, không khí trong xe mỗi lúc một căng.