Chương 36: Sinh mệnh nguyên văn rực rỡ

Gen Lỗi Thì Sao? Chị Đây Oanh Tạc Tinh Tế

Mộc Thủy Du 07-07-2025 10:01:52

Trần Ngũ giật mình. Khu vực này vốn hoang vắng, vậy mà có người xuất hiện ngay sau lưng mà hắn hoàn toàn không hề phát giác. Nhìn vẻ mặt của Mã Lục lúc nãy, rõ ràng hắn ta cũng không hề thấy gì. Chỉ có Lâm Y là để ý thấy. Trần Ngũ cố giữ bình tĩnh quay đầu lại. Người vừa lên tiếng là một thanh niên khoảng hơn hai mươi, mắt xám xanh, gương mặt mang nét Á Đông với đường nét rõ ràng nhưng không quá lạnh lùng. Dáng cao gầy, thẳng tắp, khoác một chiếc áo khoác dài màu be nhạt, cổ áo dựng đứng, phần thân áo buông thõng, nhìn có chút tùy ý. Tóc hơi rối, nhưng toàn thân lại toát ra khí chất chỉ có ở tầng lớp thượng lưu, chỉnh tề, quý phái, cao cấp. Trong mắt Lâm Y, sinh mệnh nguyên văn tỏa ra từ người đàn ông này thậm chí còn rực rỡ hơn cả Tào Đông. Trần Ngũ nhìn hắn chăm chú, nhưng chưa trả lời ngay. Người thanh niên kia đã chuyển khoản xong, một ngàn đồng sao được chuyển tới thiết bị của ông chủ, ông ta xác nhận thanh toán trên thiết bị cá nhân, lập tức chiếc xe mà Trần Ngũ thuê sáng đèn, trên nóc xe hiện lên một chuỗi ký hiệu đặc biệt, báo hiệu xe đã đóng lệ phí qua đảo. "Cảm ơn." Người thanh niên gật nhẹ với Trần Ngũ. Thái độ có lễ, nhưng lại mang theo cảm giác cao ngạo và ưu việt rõ ràng. Loại khí chất này, Trần Ngũ quá quen rồi, hiện giờ hắn đang chở một người y hệt như vậy trên xe kia kìa. Khi họ bước về phía xe nguyên năng, người kia lại nhẹ nhàng nói "Anh cho tôi xuống ở khu Hắc Tháp khu trung tâm là được." Dám đi một mình vào đảo Phong, lại còn xuất hiện lặng lẽ như thế, Trần Ngũ cho dù chỉ bằng trực giác cũng có thể đoán ra, đối phương rất có thể là một người mang gen siêu cấp. Dù vậy, hắn vẫn không muốn chở người này. Hắn không rõ đây là trùng hợp hay là cố ý. Lỡ như người này có mục đích gì khác, thì với thân phận người mang gen lỗi của hắn, chẳng thể nào địch lại được. Mã Lục thì càng không trông mong gì. Thêm vào đó là con robot kia của Lâm Y... Thôi bỏ đi, giờ có thêm người, chưa biết sẽ tốt hay phiền phức. Nghĩ vậy, Trần Ngũ không nói gì, chỉ lặng lẽ đi đến mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Ghế bên cạnh tài xế đã bị Mã Lục chiếm mất, người thanh niên chỉ có thể mở cửa ghế sau. Nhưng hàng ghế sau vốn có thể ngồi ba người, giờ lại bị Lâm Y và A Nguyên chiếm hết. Người kia liếc nhìn họ, ánh mắt tỏ ý yêu cầu nhường chỗ. Nhưng Lâm Y chỉ hơi nhướng mí mắt, "Hết chỗ rồi."