Cắn răng thanh toán xong, Trần Ngũ gọi Mã Lục và Lâm Y lên xe.
"Chiếc này cũ quá, hệ thống động lực cũng yếu, giảm xóc kiểu gì đây, độ chính xác nguồn năng lượng còn chưa đạt tiêu chuẩn nữa, anh à, em sợ em lái không nổi đâu." Mã Lục vừa mới lái xong một chiếc phi xa tốc độ thấp xịn sò, giờ chuyển sang xe tàn này, mà lại còn phải lái bằng tay, cảm giác thật sự là xuống dốc không phanh. Đúng là từ sang xuống hèn khó hơn lên trời.
"Tao lái, mày câm mồm!" Trần Ngũ tát một phát vào sau đầu hắn, sau đó lại nhìn sang Lâm Y, do dự một chút rồi cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:
"Ờ... chỗ này không đơn giản như bề ngoài đâu, muốn đi tiếp phải đóng phí. Cô... có tiền không? Không cần nhiều, chia đôi là được..."
Nhưng chưa đợi hắn nói hết câu, Lâm Y đã thản nhiên lắc đầu: "Tôi không có tiền."
Trần Ngũ: ...
Mẹ nó, một con bé chưa trưởng thành, mà sao lại keo như vậy chứ? Mới tí tuổi đầu đã bị quỷ sứ bám vào ví tiền rồi chắc?
Trong lòng hắn rủa thầm không sót ai, từ Lâm Y đến Phi Ưng, đến cả tổ tiên của đám người đó. Rồi quay sang hỏi ông chủ tiệm: "Ông chủ, bọn tôi muốn đến khu trung tâm, đi đường nào tiện nhất?"
Đây là mật ngữ.
Nhưng ông chủ cũng chẳng phải dạng dễ nói chuyện, nghe hắn biết luật cũng chẳng thèm nể mặt, vẫn không buồn ngẩng đầu, chỉ khô khốc đáp:
"Một ngàn."
Lông mày của Trần Ngũ lập tức giật mạnh một cái, từ cảm giác đau ví chuyển thành... đau trứng. Thuê một cái xe nát đã mất một ngàn tinh tệ, giờ muốn đi tiếp còn phải mất thêm một ngàn. Cứ đà này thì đến lúc rời khỏi đảo Phong, trên người hắn có khi chẳng còn đồng nào.
Hơn nữa, khoản thù lao kia còn phải đợi đến khi "con tin" được bên thuê xác nhận là đã bàn giao xong thì Hôi Võng mới thanh toán. Mà chuyến đi hôm nay, hắn vốn đâu phải vì cái hợp đồng trên Hôi Võng nữa.
Tính tới giờ... chỉ mong sau tất cả, ít nhất... không bị lỗ.
Trần Ngũ nghiến răng, cố nặn ra một nụ cười,
"Ông chủ, giá này hơi chát nhỉ, bọn tôi chỉ đi gặp người, không phải buôn bán gì cả, có thể bớt chút không?"
Ông chủ trả lời gọn lỏn "Một ngàn, không thiếu một xu."
Trần Ngũ hít sâu một hơi, không nhịn được mà quay đầu nhìn Lâm Y. Nhưng lúc này, cô lại không nhìn về phía hắn, mà ánh mắt đang lơ đãng hướng ra ngoài cửa, như thể phát hiện ra điều gì đó.
Ngay sau đó, một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau Trần Ngũ "Tôi cũng đi khu trung tâm, một ngàn đó để tôi trả, cho tôi đi nhờ một đoạn."