A Nguyên vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, lại hỏi thêm:
"Cô không thích bó hoa hôm nay à? Hay là bài hát tôi chọn không hợp? Cần đổi không?"
"Nhạc thì cũng được." Lâm Y vừa nói vừa liếc nhìn bó hoa đặt trên bàn, khẽ cười lạnh,"Hoa giả dù có giống đến mấy... thì vẫn là đồ giả. Dẹp đi."
"Rõ." Bó hoa trên bàn lập tức biến mất. Nhưng A Nguyên vẫn tiếp tục:
"Dựa theo so sánh dữ liệu, kể từ tháng Tư năm 207 theo lịch Tân Tinh, ngoài việc vẫn thích ăn đồ ngọt, tất cả thói quen và sở thích của tiểu thư đều thay đổi hoàn toàn. Nhưng tôi không phát hiện bất kỳ bất thường nào trong thân thể cô. Có thể cho tôi biết lý do được không?"
Lâm Y kéo ghế ngồi xuống:
"Người chứ đâu phải robot. Người thì sẽ thay đổi."
A Nguyên vẫn chưa buông tha:
"Nhưng theo thống kê, thói quen sinh hoạt và khẩu vị của con người thường không thay đổi đột ngột. Chuyện này..."
"Dừng." Lâm Y ngước mắt lên nhìn hắn,"Toàn bộ mấy thói quen cũ của tôi, xóa sạch. Pha trà cho tôi."
"Rõ." A Nguyên phân biệt được đây là mệnh lệnh, lập tức thực hiện. Đồng thời, hệ thống dữ liệu của hắn tự động ghi thêm một dòng: Lâm Y chỉ thích hoa tươi có sức sống.
Lâm Y đặt quả cầu kim loại và con dao găm lên bàn ăn, bảo A Nguyên truy cập vào Hôi Võng, thử tra xem ai là kẻ đứng sau vụ bắt cóc.
Nhưng do cô không có mã khóa đặc biệt của Hôi Võng, cấp hệ thống của A Nguyên cũng chưa đủ cao, nên dù có truy cập được vào Hôi Võng thì cũng không thể tra được thông tin cá nhân bên trong.
Lâm Y ngồi bên bàn ăn, khuỷu tay chống lên mặt bàn, hai tay đan vào nhau đỡ cằm, ánh mắt dừng lại trên hai món "vũ khí" trước mặt.
Rốt cuộc là ai? Tại sao lại nhắm vào cô?
Và điều đáng sợ hơn là, đối phương hành động rất rõ ràng, mục tiêu chỉ có một: chính là cô.
A Nguyên bưng trà nóng tới, mùi thơm dịu dàng tỏa ra. Lâm Y tạm gác lại dòng suy nghĩ, cầm thìa bạc nhỏ xúc một muỗng pudding caramel bỏ vào miệng, từ từ nhắm mắt.
Ngọt ngào, mềm mại, mịn mượt.
Đây là thứ duy nhất có thể xoa dịu được tâm hồn cô đơn trong một thế giới xa lạ phủ đầy kim loại lạnh lẽo này. ...
Khi cô ăn xong món tráng miệng, trời đã sáng. Ngoài hành lang đã có tiếng người qua lại.
Lâm Y súc miệng, khoác lại áo gió, cất quả cầu kim loại vào túi, đưa dao găm cho A Nguyên giữ, rồi dẫn nó xuống tầng dưới, dừng lại trước căn hộ số 202, ấn chuông cửa.