Chương 38: Đầy rẫy ký hiệu và điểm sáng

Gen Lỗi Thì Sao? Chị Đây Oanh Tạc Tinh Tế

Mộc Thủy Du 07-07-2025 10:01:59

Để giảm áp lực, Mã Lục bèn nghịch bảng điều khiển định vị. Theo bản đồ hiển thị, từ vị trí hiện tại đến tọa độ mà bên thuê yêu cầu, mất khoảng mười lăm phút. Mà nơi Diêm Húc định đến – Hắc Tháp – cũng chỉ cách đó vài cây số. Mười phút trôi qua êm đềm. Chỉ còn hai ba phút nữa là đến nơi, Mã Lục vẫn chăm chú nhìn màn hình, trong đầu không ngừng đếm ngược thời gian. Nhưng đúng lúc ấy, Lâm Y đột nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt hẹp lại. Gần như cùng lúc, Diêm Húc cũng mở thiết bị cá nhân, phóng to hình chiếu ánh sáng, màn hình hiện lên đầy rẫy ký hiệu và điểm sáng. Hai người gần như đồng thanh, giọng nói khẩn thiết: "Rẽ trái!" Nhưng Trần Ngũ còn chưa kịp phản ứng thì Diêm Húc đã lao về phía trước. Vừa dứt lời, cả người anh ta đã nhào lên phía trước, giành quyền điều khiển vô lăng, nhấn mạnh chân ga, khiến xe năng lượng phóng thẳng sang bên trái mấy trăm mét. Ngay giây kế tiếp, vị trí họ vừa rời khỏi liền bị một quả tên lửa nện thẳng xuống. Một tiếng nổ rung trời làm ù hết màng nhĩ, cả xe suýt bị sóng xung kích hất bay. Mã Lục và Trần Ngũ bị chấn động đến mức đầu óc quay cuồng. Phải mất vài giây mới ổn định lại được, theo phản xạ lập tức quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy sau lưng đầy khói lửa, đất trời mịt mù, nhà cửa xung quanh sập xuống từng mảng. Cả khung cảnh như thể tận thế vừa trút xuống. Chờ đến khi xe phóng vọt đi được bảy, tám cây số và thoát khỏi vùng nguy hiểm, Diêm Húc mới trả lại quyền điều khiển cho Trần Ngũ rồi yên lặng trở lại ghế sau, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Mã Lục cuối cùng cũng lên tiếng, giọng run run: "Anh... anh ơi... vừa nãy là... là cái gì vậy? Mình trả tiền rồi mà, sao còn bị bắn?" Trần Ngũ cũng thấy da đầu tê dại, vẫn còn chưa hoàn hồn, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Đến giờ chân hắn vẫn mềm nhũn, chẳng hơi đâu mà trả lời. Hắn chỉ cố gắng quay đầu lại nhìn Lâm Y và Diêm Húc, trong đầu hiện lên một câu hỏi, sao họ biết? Khi nãy, Lâm Y và Diêm Húc lên tiếng gần như cùng lúc, nhưng giọng Diêm Húc lấn át nên hành động cũng quyết đoán hơn, khiến tất cả chỉ kịp chú ý đến anh ta. Và ngay sau đó, tên lửa giáng xuống. Nghĩ đến đó, Trần Ngũ chỉ cảm thấy... sống sót thật quá khó. Lâm Y ngay lập tức được A Nguyên chắn phía trước nên không bị va chạm gì. Đợi đến khi xe ổn định trở lại, A Nguyên mới rút tay về.