Thập Niên 90: Lắng Nghe Tiếng Lòng Của Động Vật [Phá Án]
Hồ Lục Nguyệt19-11-2025 23:12:19
Nghe Hạ Mộc Phồn nói thế, Tôn Tiễn Binh và Ngu Kính cùng lên tiếng: "Được, được, được, em mau đi đi."
Tôn Tiễn Binh bổ sung thêm một câu: "Rồi về kể cho bọn anh nghe xem tổ trưởng Nhạc thẩm vấn phạm nhân thế nào nhé."
Tương truyền Nhạc Uyên thẩm vấn nghi phạm là sấm sét xuất kích, thế như chẻ tre, không biết có đúng hay không.
Một lần nữa đến Đội Hình sự Trinh sát của Cục Cảnh sát thành phố.
Ngôi nhà màu trắng nhỏ ẩn hiện dưới những tán cây xanh trông đơn giản, trông vừa trang nhã lại thêm phần thân thiện.
Phòng làm việc của Nhạc Uyên ở tầng hai, Hạ Mộc Phồn đi thẳng lên lầu, vừa từ cầu thang rẽ vào hành lang, Cung Vệ Quốc đã mặt mày ủ rũ đón trước: "Đồng chí Tiểu Hạ, cô đi theo tôi. Tổ trưởng nói, để cô trực tiếp đến phòng thẩm vấn một."
Hạ Mộc Phồn chỉ để tâm đến quá trình thẩm vấn sắp tham gia, không để ý đến thái độ của Cung Vệ Quốc, gật đầu: "Được."
Cung Vệ Quốc dẫn đường phía trước, lén liếc nhìn Hạ Mộc Phồn, thấy cô mặc đồng phục, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không có chút mệt mỏi nào sau một đêm thức trắng, không nhịn được châm chọc một câu: "Cô đúng là có mặt mũi, để chúng tôi đợi cô một tiếng đồng hồ!"
Hạ Mộc Phồn nói: "Đợi riêng tôi sao? Sở cảnh sát của chúng tôi không có xe công, cho nên tôi đã đi xe buýt đến đây."
Cung Vệ Quốc bực bội nói: "Ai đợi riêng cô?"
Hạ Mộc Phồn "Ồ" một tiếng: "Vậy thì tốt."
Cung Vệ Quốc cảm thấy mình đấm thẳng vào bông, dường như cô cảnh sát nhỏ trước mặt này chỉ quan tâm đến vụ án, còn sự không thân thiện châm chọc của anh ta thì cô chẳng hề để tâm.
Điều này khiến Cung Vệ Quốc càng thêm ấm ức, anh ta dừng bước quay người lại, đứng đối mặt với Hạ Mộc Phồn.
Hạ Mộc Phồn nhìn trái nhìn phải: "Đến nơi rồi à?"
Cung Vệ Quốc nghiến răng, trừng mắt, nhấn mạnh từng chữ: "Cô đừng tưởng rằng lập công hai lần là vênh váo, tôi nói cho cô biết, đây là Đội Trọng án, trước mặt tôi cô phải biết điều!"
"Muốn đánh nhau à?" Hạ Mộc Phồn ngước mắt nhìn đôi mắt như muốn phun lửa của Cung Vệ Quốc, nhướng mày hỏi.
Nếu không có quy định kỷ luật, nếu không phải vì mặc đồng phục cảnh sát thì nắm đấm của Hạ Mộc Phồn đã sớm giáng xuống rồi.
Miệng Cung Vệ Quốc há hốc: "Đánh, đánh nhau ư? Cô có phải là con gái không vậy!"
Anh ta chỉ mạnh miệng thôi, làm sao có thể xuống tay với phụ nữ được? Hơn nữa, chẳng phải phụ nữ đều là sứ giả hòa bình dịu dàng à? Sao lại có thể có loại quái thai như Hạ Mộc Phồn, không hợp thì đánh nhau cơ chứ?
Có người mở cửa từ phía bắc hành lang đi ra ngoài.
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Hạ Mộc Phồn và Cung Vệ Quốc, người này khẽ cười.
Tiếng cười trầm ấm dễ nghe, lọt vào tai như tiếng đàn nhẹ nhàng, êm tai mà quen thuộc.
Hạ Mộc Phồn quay đầu lại, mắt sáng lên: "Pháp y Cố!"
Cố Thiếu Kỳ mặc áo choàng trắng, càng làm nổi bật dáng người cao ráo.
Anh gật đầu với Hạ Mộc Phồn, đưa bản báo cáo trên tay cho Cung Vệ Quốc:
"Đây là thứ mà tổ trưởng của các anh cần."
Cung Vệ Quốc nhận lấy, vừa nhìn thấy bìa báo cáo đã phấn khích: "Báo cáo khám nghiệm tử thi ra nhanh thế à? Tốt quá! Pháp y Cố, anh không ngủ cả đêm à?"
Dưới mí mắt Cố Thiếu Kỳ có một quầng thâm nhạt, râu xanh lơ mơ trên cằm, anh giơ tay xoa xoa giữa hai lông mày: "Không sao, anh đi làm việc đi."
Cung Vệ Quốc rất kính trọng Cố Thiếu Kỳ, đứng nghiêm đáp: "Vâng!"