Thập Niên 90: Lắng Nghe Tiếng Lòng Của Động Vật [Phá Án]
Hồ Lục Nguyệt19-11-2025 23:05:33
Kẻ buôn người chỉ bắt cóc trẻ em thôi sao? Không! Đó là báu vật và hy vọng của một gia đình.
Trong lòng Hạ Mộc Phồn có ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy.
Kẻ buôn người! Kẻ buôn người đáng ghét!
Năm đó mẹ mất tích, biết đâu cũng là do kẻ buôn người gây ra!
Phụ nữ, trẻ em đều là những nhóm người yếu thế.
Chính vì yếu đuối nên mới bị kẻ xấu bắt nạt.
Khi mẹ mất tích, Hạ Mộc Phồn còn nhỏ bất lực không làm được gì, thế nhưng bây giờ cô đã là cảnh sát.
Hạ Mộc Phồn đứng ra, nhìn chiếc áo ba lỗ màu trắng trong tay bà nội Dương: "Đây là của Tiểu Bảo đúng không?"
Nếu đây là áo ba lỗ mà Tiểu Bảo đã từng mặc, dính mùi của cậu bé, có lẽ có thể tìm chó nghiệp vụ có khứu giác nhạy bén để truy tìm.
Bà nội Dương cúi đầu nhìn chiếc áo ba lỗ vẫn luôn nắm chặt trong tay, mãi một lúc sau mới phản ứng lại: "Ồ, đúng rồi, trời nóng, Tiểu Bảo hay ra mồ hôi, tôi sợ gió đêm thổi vào bị cảm lạnh, lúc ra ngoài có mang theo một chiếc để thay. Tôi còn chưa kịp thay cho nó thì người đã mất tích rồi."
Ánh sáng trong mắt Hạ Mộc Phồn tối đi một chút.
Tiểu Bảo còn chưa mặc chiếc áo này, mùi không nồng, hơn nữa đối phương lái xe rời đi, muốn dựa vào chó nghiệp vụ để truy tìm sẽ khó khăn hơn.
Bà nội Dương nhìn chiếc áo ba lỗ, đột nhiên đau lòng, nước mắt già nua chảy dài: "Tiểu Bảo ơi, cháu đang ở đâu. Đều tại bà không tốt, không nên chỉ đường cho người khác. Ai mà ngờ chỉ một lúc như vậy, cháu đã bị người ta bế đi mất? Trời ơi, ông trời đang muốn giết tôi đây mà..."
Thích Thiệu Phong đỡ lấy mẹ, mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt nhưng dù sao đây cũng là mẹ mình, nên không nỡ trách bà.
Nhưng Lương Lệ Châu không quan tâm, cô ta quay người lại, lay mạnh vai mẹ chồng, vừa khóc vừa gào: "Con đã nói với mẹ rồi, bất kể lúc nào cũng không được để Tiểu Bảo rời khỏi tầm mắt, mẹ phải luôn để mắt đến nó chứ. Cho dù mẹ có đặt nó vào giữa đám đông thì cũng phải dùng chân kẹp chặt nó lại, sao có thể để người khác bế Tiểu Bảo đi được? Trả Tiểu Bảo lại cho con——"
Bà nội Dương bị con dâu lay khiến tóc tai càng rối bù, nước mắt rơi xuống, sự căng thẳng tột độ khiến bà gần như suy sụp tinh thần, bà hét lên: "Tôi chết quách đi cho rồi! Tôi chết quách đi cho rồi! Tôi đền mạng cho cô!"
Trái tim Thích Thiệu Phong như lửa đốt, anh ta vừa ôm lấy người mẹ đang gào khóc, vừa ôm lấy người vợ đang phát điên, đau khổ van xin: "Đừng cãi nhau nữa, xin hai người đừng cãi nhau nữa."
Ngu Kính tiến lên tách bà nội Dương và Lương Lệ Châu ra: "Đừng hoảng sợ, chúng ta cùng nhau đi tìm đứa trẻ."
Ngụy Dũng gọi điện thoại xong, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, cau mày.
Không thể để gia đình này tự tiêu hao nội bộ, nếu tiếp tục trì hoãn mọi manh mối sẽ bị đứt đoạn.
Ngụy Dũng tăng âm lượng: "Cãi nhau cái gì! Bây giờ trách móc có ích gì? Tìm được đứa trẻ mới là chuyện chính!"
Lương Lệ Châu lấy lại lý trí, che mặt nức nở.
Ngụy Dũng lại quay sang bà nội Dương: "Bà đừng hoảng sợ, càng sốt ruột thì chúng ta càng không được mất bình tĩnh. Bà hãy cố nhớ lại xem, còn có manh mối nào bị bỏ sót không? Nói càng chi tiết, manh mối càng nhiều thì cơ hội phá án của cảnh sát sẽ càng lớn hơn."
Cả người bà nội Dương như kiệt sức, ngồi phịch xuống sàn thở hổn hển.