Thập Niên 90: Lắng Nghe Tiếng Lòng Của Động Vật [Phá Án]
Hồ Lục Nguyệt19-11-2025 23:09:39
Nghe đến mấy chữ "cố ý chống đối cảnh sát", Khâu Điền Cần sợ hãi vội vàng tiến lên, ôm chặt lấy vợ, cười nịnh nọt với Hạ Mộc Phồn: "Không có không có, vợ tôi chỉ bị kích thích một chút, tinh thần không được bình thường, mong đồng chí cảnh sát đừng chấp nhặt với bà ấy. Các người muốn điều tra chuyện gì, muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi tôi, đảm bảo tôi sẽ phối hợp."
Hạ Mộc Phồn buông tay, lạnh lùng nói: "Hai người sớm ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết mấy."
Nhạc Uyên càng nhìn Hạ Mộc Phồn càng thấy cô tân binh này đáng yêu.
Cảnh sát phá án có quy trình yêu cầu, bình thường Nhạc Uyên quản lý cấp dưới khá nghiêm khắc.
Ông ta không ra lệnh, cấp dưới không ai dám nhúc nhích, riêng cô lại chủ động đứng lên quát con chó vàng, lại chế ngự được Giả Hồ Hoa đang hung hăng, còn tiện tay chụp cho bà ta cái mũ cố ý chống đối cảnh sát, ép họ đồng ý cho cảnh sát vào nhà kiểm tra.
Khác biệt, khá thú vị.
Nhạc Uyên đứng ra, giọng trầm nói: "Khâu Điền Cần, mời ông dẫn chúng tôi vào nhà xem xét một chút. Nếu ông đã bế đứa trẻ đi thì bây giờ chủ động khai báo vẫn có thể được hưởng khoan hồng."
Giả Hồ Hoa ngồi phịch xuống đất, bắt đầu khóc lóc thảm thiết: "Trời ơi, mở mắt ra mà xem là tên khốn nạn nào tạt nước bẩn lên đầu tôi vậy, tuy tôi không có con trai nhưng cũng không thể đi ăn trộm con nhà người khác được."
Tiếng khóc thảm thiết, truyền đi rất xa.
Vì cách một ao cá, ngôi nhà cấp bốn của Khâu Điền Cần này hơi xa so với những hộ dân khác trong thôn nhưng động tĩnh quá lớn, thu hút những người dân khác cầm đèn pin chạy đến xem náo nhiệt.
"Đêm hôm khuya khoắt, cảnh sát đến là có chuyện gì vậy?"
"Chị Hoa ăn trộm trẻ con ư? Không thể nào."
"Chủ nhiệm Phùng đang làm trò gì vậy, dẫn người ngoài đến bắt nạt người dân trong thôn."
Nghe thấy người dân trong thôn bàn tán, sắc mặt chủ nhiệm ủy ban thôn rất khó coi.
Nhưng Nhạc Uyên không để ý đến những lời này, mắt hơi nheo lại, nhìn Khâu Điền Cần, trong ánh mắt mang theo sự uy nghiêm.
Sự uy nghiêm này khiến Khâu Điền Cần không dám làm càn nữa, gật đầu cúi chào đưa tay ra: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi sẽ phối hợp kiểm tra. Mọi người cứ vào mà xem xem nhà tôi có đứa trẻ nào bị bắt cóc hay không."
Giả Hồ Hoa từ dưới đất đứng phắt dậy như một cơn gió lao vào nhà, lục tung mọi thứ, mở tung cửa tủ, ngăn kéo, rương... tất cả những nơi có thể giấu người đều bị kéo ra, miệng không ngừng kêu: "Đến đây đến đây, cho các người xem đấy! Xem tôi có giấu đứa trẻ nào hay không?"
Giả Hồ Hoa vừa la hét vừa nhảy như phát điên, bà ta không mặc áo lót, quần áo mỏng manh, để lộ bộ ngực trắng nõn, chủ nhiệm ủy ban thôn đỏ mặt xấu hổ nhưng Nhạc Uyên lại không hề lay động, nghiêm túc dẫn đội kiểm tra kỹ lưỡng từng chút một.
Đứa trẻ không phải là một vật nhỏ, không thể dễ dàng giấu được.
Nhưng đi hết mấy căn phòng, thậm chí cả bếp, nhà vệ sinh, chuồng lợn, chuồng gà đều lục tung lên, vẫn chẳng có gì.
Trước đó Nhạc Uyên thực sự có hơi nghi ngờ Giả Hồ Hoa.
bà ta kết hôn nhiều năm, khó khăn lắm mới có được đứa con trắng trẻo mập mạp khoảng hai ba tuổi, đột ngột qua đời, hình thành chấp niệm, rồi phát điên đi ăn trộm con nhà người khác, logic này cũng hợp lý.
Nhưng đi một vòng, không thấy đứa trẻ đâu, điều này đã khiến Nhạc Uyên cau mày.