Thập Niên 90: Lắng Nghe Tiếng Lòng Của Động Vật [Phá Án]
Hồ Lục Nguyệt19-11-2025 23:07:39
Nhạc Uyên và những người của sở cảnh sát hồ Đông Dương gặp nhau, hỏi thăm mấy lãnh đạo ủy ban thôn mà họ đưa đến.
"Trong thôn có bao nhiêu hộ gia đình? Họ làm nghề gì? Có ai mua xe tải nhỏ màu trắng không? Gần đây có gì bất thường không? Có nhà nào mới có thêm trẻ con không?"
Một loạt câu hỏi được đưa ra, chủ nhiệm ủy ban thôn trả lời từng câu một.
Thôn Lạc Hà nằm quanh hồ Đông Dương, những ngôi nhà nông thôn nằm dọc theo bờ hồ quanh co, tổng cộng chia thành mười xóm nhỏ, mỗi xóm có khoảng ba, bốn mươi hộ gia đình.
Ngoài trại cá do tập thể mở, hầu như nhà nào cũng có ao cá, các chợ rau, siêu thị lớn trong thành phố đều không thể thiếu cá do người dân trong thôn Lạc Hà nuôi.
Vì vậy, hầu như mỗi xóm đều có người mua xe chở hàng.
Xe tải nhỏ màu trắng là thứ rất bình thường.
Còn việc có nhà nào mới có thêm trẻ con không? Chủ nhiệm ủy ban thôn bày tỏ ông ta không biết.
Ở nông thôn, nhà nào cũng có trẻ con. Trên đồng ruộng, ven hồ đều có thể nhìn thấy những đứa trẻ nô đùa, các lãnh đạo ủy ban thôn hoàn toàn không để ý đến chuyện này.
Nhạc Uyên cau mày.
Thông tin Hạ Mộc Phồn cung cấp có chính xác hay không?
Bọn buôn người có thực sự ẩn náu ở đây không?
Trời tối đen như mực thế này, phải tìm thế nào đây?
Hạ Mộc Phồn nhìn xung quanh.
Xa xa có những ngôi nhà trong thôn sáng đèn.
Nơi đây giống như vùng quê mà cô lớn lên, có ruộng đồng, có nhà nông, có chuồng lợn, có chuồng gà, mùi hương đồng nội phả vào mặt.
Hạ Mộc Phồn hơi nheo mắt, dựng tai lắng nghe tiếng lòng của các loài động vật.
Trong không gian vắng lặng, mênh mông này, trên mặt hồ vô số âm thanh tụ lại bên tai.
Phành phạch...
Có những chú chim bay vụt qua đầu.
[Lại có xe đến rồi. ]
[Đèn ủy ban thôn sáng rồi. ]
[Tối nay đúng là không yên tĩnh. ]
[Chị Hoa lại đi bắt trộm trẻ con rồi. ]
Gâu! Gâu! Gâu gâu!
Tiếng chó sủa vang lên từng hồi.
[Đứa hay khóc, phiền chết đi được. ]
[Hình như ngửi thấy mùi người lạ?]
[Mau bế đứa trẻ trộm được rời khỏi đây đi, có người đến rồi!]
Nghe đến đây, Hạ Mộc Phồn mở mắt ra giơ tay chỉ về hướng có tiếng chó sủa, Hạ Mộc Phồn hỏi lãnh đạo ủy ban thôn: "Đó là xóm nào vậy?"
Chủ nhiệm ủy ban thôn nhìn theo ngón tay cô: "Ồ, đó là xóm Khâu Gia, có ba mươi sáu hộ gia đình, nhà nào cũng nuôi chó và có ao cá."
Xóm Khâu Gia ư?
Nghĩ đến tên Thu Tam mà mèo nhỏ nhắc đến, Hạ Mộc Phồn suy nghĩ có lẽ là chỉ Khâu Tam.
Vậy thì đúng rồi!
Chắc hẳn người lái xe là người xóm Khâu Gia.
Hạ Mộc Phồn nhìn Nhạc Uyên: "Tổ trưởng Nhạc, chúng ta bắt đầu điều tra từ xóm Khâu Gia nhé?"
Nhạc Uyên còn chưa kịp mở lời thì Cung Vệ Quốc đã bị cô chọc cười: "Cô đúng là thú vị! Sao thế? Muốn chỉ đạo tổ Trọng Án chúng tôi làm việc à?"
Nhạc Uyên không hề tức giận, thậm chí trong ánh mắt còn có chút khích lệ: "Cô hãy nói lý do của cô xem nào."
Lý do ư?
Vì tôi nghe thấy tiếng chim hót, tiếng chó sủa, chúng nói rằng ở xóm Khâu Gia có người bắt trộm trẻ con.
Có thể nói như vậy được không? Tất nhiên là không rồi.
Hạ Mộc Phồn mím môi, giọng nói trong trẻo: "Nơi đó đèn thưa nhất, tiếng chó sủa to nhất."
Nhạc Uyên nhìn về hướng xóm Khâu Gia, im lặng không nói gì.
Những người trong tổ Trọng Án đều không lên tiếng.
Nhạc Uyên thưởng phạt phân minh, nói được làm được, rất có uy quyền trong tổ.