Thập Niên 90: Lắng Nghe Tiếng Lòng Của Động Vật [Phá Án]
Hồ Lục Nguyệt19-11-2025 23:01:02
Tôn Tiễn Binh gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói: "Lúc đó anh không dám động vào, hình như là nó khá to."
Ngu Kính nhớ lại cảm giác khi mình nhận lấy chiếc túi từ tay Hạ Mộc Phồn, gật đầu đáp: "Đúng là như vậy. Sức của anh cũng được coi là khá lớn nhưng lúc kéo mở túi cũng phải tốn không ít sức."
Trong lòng Hạ Mộc Phồn đã có đáp án, cô khẳng định nói: "Chiếc túi đó đựng nhiều thịt và khúc xương như vậy, vậy mà lại không bị rách. Nếu không phải vì móng vuốt của chó hoang sắc bén xé rách mấy vết, nói không chừng máu cũng không chảy ra ngoài. Túi rác dùng trong gia đình thông thường sẽ không chắc chắn như vậy."
Tôn Tiễn Binh nhanh trí, lập tức trả lời: "Túi rác chuyên dụng cho vệ sinh môi trường ở ngoài trời!"
Ngu Kính cũng được mở ra mạch suy nghĩ, bổ sung thêm: "Khách sạn, nhà máy, bộ phận vệ sinh môi trường đều dùng loại túi rác dày và to này."
Hạ Mộc Phồn cầm viên phấn, viết thêm hai chữ "chuyên dụng" bên cạnh hai chữ "túi rác."
"Cộp, cộp, cộp."
Có tiếng bước chân từ cửa truyền đến.
Ba người cùng quay đầu lại, chỉ thấy sở trưởng Ngụy Dũng đứng ở cửa, bên cạnh ông là tổ trưởng tổ Trọng Án Nhạc Uyên, còn có một cảnh sát hình sự đã gặp ở ngõ Hoa Tiêu, Cung Vệ Quốc.
Ngụy Dũng mỉm cười: "Ba người đã bắt đầu thảo luận rồi à? Có hoan nghênh chúng tôi tham gia hay không?"
"Sở trưởng Ngụy, tổ trưởng Nhạc, cảnh sát Cung, sao ba người lại đến đây?" Ngu Kính vội đứng dậy, nghênh đón ba người Ngụy Dũng đi vào phòng.
Ngụy Dũng nhìn những chữ viết trên bảng đen, hơi bất ngờ nhướng mày: "P-H-D? Quả nhiên là sinh viên đại học chính quy. Ba người có nhận định gì về vụ án, nói ra tôi nghe thử xem nào?"
Thái độ của Hạ Mộc Phồn rất thoải mái: "Suy luận đầu tiên của chúng tôi là chắc hẳn động cơ giết người là giết vì thù hận, nhưng cụ thể là thù oán gì thì không thể biết được. Ngoài ra, chúng tôi phát hiện ra túi rác không phải loại dùng trong gia đình thông thường, khả năng cao hung thủ là nhân viên làm việc ở khách sạn, nhà máy hoặc trong bộ phận vệ sinh môi trường."
Ngụy Dũng ra hiệu cho Nhạc Uyên và Cung Vệ Quốc cùng ngồi xuống, không hề cảm thấy suy luận của Hạ Mộc Phồn đơn giản, mà còn lên tiếng khích lệ: "Tốt lắm! Vậy tôi nêu ra một vấn đề nữa, nơi hung thủ vứt xác có đặc điểm gì?"
Hạ Mộc Phồn hiểu rõ ngay, lập tức vẽ hai đường thẳng trên bảng đen tượng trưng cho đường An Ninh, sau đó phác họa năm địa điểm là ngõ Hoa Tiêu, ngõ Quế Hoa, ngõ Hồng Gia, ngõ Xương Phong, ngõ Song Đồng: "Đường An Ninh từ nam lên bắc, năm con ngõ này đều phân bố vuông góc với đường An Ninh, thùng rác được phân bố dọc theo đường, đều ở phía tây, nằm ở đầu ngõ."
Ngụy Dũng gật đầu, tiếp tục hỏi: "Mười lăm túi đựng thi thể, không thể một lần xách tay đi vứt vào thùng rác được. Đối phương đã vứt thành nhiều lần à? Vậy thì hắn có sử dụng công cụ vận chuyển không? Tại sao lại vứt xác dọc theo đường An Ninh? Chẳng lẽ hung thủ không biết sở cảnh sát của chúng ta ở ngay con ngõ đối diện hay sao? Tại sao hắn lại không sợ chúng ta phát hiện ra?"
Một loạt câu hỏi liên tiếp, kích thích tiềm năng của Hạ Mộc Phồn, kết hợp với các thông tin tài liệu thu thập được gần đây, cô buột miệng nói: "Công nhân vệ sinh môi trường, đi xe ba bánh để vứt rác thì sẽ không có ai phát hiện ra! Sở dĩ vứt ở thùng rác đầu ngõ là vì xách quá nặng, không thể đi xa được."