Chương 44: Chú Chó Vàng 2

Thập Niên 90: Lắng Nghe Tiếng Lòng Của Động Vật [Phá Án]

Hồ Lục Nguyệt 19-11-2025 23:10:53

Khâu Điền Cần giật mình, lùi lại nửa bước, tim đập bắt đầu đập nhanh: "Gì, gì mà ba đứa trước? Tôi chỉ bắt cóc đứa này thôi, tôi nhận tội, tôi thực sự chỉ thấy đứa trẻ đáng yêu, giống hệt Trụ Tử nhà tôi nên mới..." "Các người cướp con tôi, tôi không sống nữa!" Giả Hồ Hoa bị còng tay, không tiện hành động, bà ta đứng thẳng lưng lao vào lòng Cung Vệ Quốc. Cả người bà ta đầy mỡ, lại ăn mặc không chỉnh tề, Cung Vệ Quốc vội vàng tránh sang một bên. Chị Hoa xông thẳng đến trước mặt Hạ Mộc Phồn, còn muốn tiếp tục làm loạn nhưng Hạ Mộc Phồn đã giơ tay chặn trán của bà ta, đẩy về phía sau, chị Hoa ngã phịch xuống sàn. "Cảnh sát đánh người à- Bắt nạt người ta..." Chị Hoa bắt đầu ăn vạ. Cung Vệ Quốc hơi đau đầu. Hạ Mộc Phồn không vội không vàng, cô khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt của chị Hoa: "Giả Hồ Hoa, bà đúng là vô dụng! Con của mình không nuôi nổi, con của người khác cũng không nuôi nổi! Mấy mạng người, bà ngủ có ngon không? Có thấy sau lưng lạnh toát hay không?" Nghe đến đây, ánh mắt của Nhạc Uyên khẽ chớp, dùng ánh mắt ra hiệu cho những người bên dưới không được động đậy, để Hạ Mộc Phồn tiếp tục thẩm vấn. Chị Hoa giống như con gà bị người ta túm cổ, tiếng khóc đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, mặt lập tức đỏ bừng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Hạ Mộc Phồn tăng âm lượng: "Ba đứa trẻ trước đó đang giấu ở đâu?" Chị Hoa mím chặt môi, không chịu nói thêm một chữ nào. Hạ Mộc Phồn cười lạnh một tiếng: "Vườn rau, hay ao cá? Nói!" Ánh mắt Hạ Mộc Phồn vô cùng sắc bén, giống như ngọn lửa bùng cháy trong đêm tối, đâm vào trái tim của chị Hoa khiến bà ta đau đớn không chịu nổi. Bà ta ngơ ngác nhìn Hạ Mộc Phồn, môi bắt đầu run rẩy: "Tôi... tôi..." Đúng lúc này Cố Thiếu Kỳ chạy đến, Nhạc Uyên đưa đứa trẻ cho anh, rồi cúi người xách bổng chị Hoa, gầm lên một tiếng: "Nói!" Nhạc Uyên mặt đen như đít nồi, tiếng gầm khiến toàn thân Giả Hồ Hoa run lên, tinh thần hoàn toàn sụp đổ, nước mắt không ngừng rơi xuống, bà ta hét lên: "Không thể trách tôi được! Ba đứa trẻ đó khóc quá nhiều, tôi dỗ thế nào cũng không nín, đầu tôi sắp nổ tung vì tiếng khóc của chúng rồi, tôi liền lắc chúng, lay chúng, rồi chúng đều chết, giống như Trụ Tử, chết rồi." Hóa ra ba đứa trẻ mất tích trước đó đều là Giả Hồ Hoa và Khâu Điền Cần bắt cóc! Bọn chúng đều đã chết! Nhạc Uyên vô cùng căm hận Giả Hồ Hoa trước mặt, ông ta quát lớn hỏi: "Xác ở đâu?" Giả Hồ Hoa giơ hai tay lên, ôm chặt đầu, lẩm bẩm: "Chôn rồi, chôn ở vườn rau." Khâu Điền Cần đứng bên cạnh ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy như cầy sấy. Xong rồi! Ông ta xong rồi! Từ xưa đến nay giết người phải đền mạng, không trốn thoát được. Nhạc Uyên lập tức ra quyết định, vung tay ra lệnh: "Chu Vĩ dẫn Tiểu Hạ, Tiểu Tôn đưa đứa trẻ đến bệnh viện, những người còn lại đến vườn rau, đào! Thiếu Kỳ, cậu qua đây, chắc là có việc cho cậu làm." Tất cả mọi người đều hành động. Những người dân trong thôn vừa nãy còn nói đỡ cho vợ chồng Khâu Điền Cần đều mắng một câu "Độc ác quá", vây quanh vườn rau phía sau nhà xem náo nhiệt, trước nhà lập tức trở nên trống trải. Vườn rau có cột đèn chiếu sáng lung lay, tiếng người ồn ào. "Ở đâu?" "Có phải ở đây không? Đào!" "Đào ra chưa?" "Có rồi có rồi, trời ơi..." Hạ Mộc Phồn đứng dưới mái hiên không đi theo Nhạc Uyên, cô đang nhìn Cố Thiếu Kỳ.